Bên ngoài, Gia Nguyệt tay đặt xuống thành lan can, ánh mắt nhìn về phía cảnh tượng trước mắt nói với người đứng đằng sau mình:

“Cậu Tả, chắc cậu cũng biết quá khứ của con bé rồi, phải không?”

Tả Dật đứng phía sau, anh biết bà hỏi vậy là gì cái gì. Gia đình họ chắc hẳn cũng chưa tin vào tình cảm của anh dành cho An Kỳ. Bởi vì dù sao anh cùng với Trương Tử Hùng cũng là anh em họ.

Anh thành thật nói:

“Dạ vâng, cô ấy cũng đã kể cho cháu nghe.”

Gia Nguyệt xoay người lại nhìn anh, hỏi:

“Ba mẹ cậu không kể gì với cậu?”

Ba mẹ anh không kể lại, mà tất cả đều nhờ vào toàn bộ lời nói của Tả Diên Nghi. Hai người họ chưa có cái nhìn đúng về sự việc, lần gặp lại An Kỳ tại bệnh viện cũng chỉ là lần thứ 2 họ gặp cô.

“Chuyện đó là do bác gái cháu kể lại, ba mẹ cháu cũng chỉ nghe kể chứ không trực tiếp nhìn thấy.”

Gia Nguyệt nghe vậy thì nhíu mày nhìn anh. Vợ chồng Tả Nghiêm, Hàn Tử Kỳ cùng cậu con trai của mình biết sự việc chỉ thông qua một Tả Diên Nghi vậy mà bọn họ nhanh chóng cũng quy ra tội của cô.

Lần đó sau khi sự việc xảy ra, cả nhà họ An tưởng sẽ không bao giờ dính líu đến nhà họ Tả này, nhưng thật không ngờ cả hai nhà đi mất một vòng lại quay về vạch xuất phát.

An Kỳ và Tả Dật ấy vậy mà lại có tình cảm với nhau.

Nực cười biết bao nhiêu.

“Cậu thật sự với con bé?”

Tả Dật nghe bà hỏi vậy không chút do dự mà nói:

“Cháu là thật lòng với cô ấy. Bác có thể nghi ngờ bất cứ điều gì về cháu nhưng riêng đối với An Kỳ thì không có một nửa giả dối.”

Nghe anh nói vậy, Gia Nguyệt không có lấy một tia vui vẻ nào, hiện tại chí ít bà cũng không thể buông xuống được chuyện của cô với anh họ người này.

Bà là mẹ chỉ mong muốn con mình tìm được bến đỗ, có hạnh phúc của riêng mình. Mặc dù hiện tại An Kỳ và Tả Dật quả thật là chưa xảy ra xung đột gì, nhưng về sau này thì thế nào.

Gia đình bên kia sẽ nghĩ thế nào về con bé?

Họ thật sự dễ dàng chấp nhận con bé hay sao?

Gia Nguyệt nhìn anh, không có chút ái ngại mà nói:

“Tôi không thể tin cậu.”

Tả Dật cũng không mấy ngjac nhiên khi nghe bà nói vậy. Bản thân anh cũng biết chuyện của hai người họ rất khó để được người lớn chấp thuận.

Ngay đến cả Hạ Lâm và Trịnh Vĩ cũng sẽ không tin vào chuyện này.

“Cậu Tả, có lẽ bây giờ cậu có chút hứng thú với con gái tôi, hai đứa tình cảm qua lại với nhau với nhau. Nhưng cậu có biết rằng giữa hai người sẽ luôn tồn tại một Trương Tử Hùng không?’’

Trương Tử Hùng.

Cái tên luôn xuất hiện khi nói đến chuyện giữa cô và anh.

Nó giờ giống như một vách ngăn, ngăn cách An Kỳ và Tả Dật.

Tả Dật nhiều cũng đã có suy nghĩ như vậy. Người anh họ này như vô tình chia rẽ hai người họ.

Nỗi lo của bà anh không phải là không cảm nhận được, bởi không chỉ riêng bà mà ngay cả ba mẹ anh cũng sẽ có lối suy nghĩ này. Bà lo con gái mình sẽ một lần nữa đi theo vết xe đổi ngày xưa, bà mẹ anh cũng sẽ lo lắng cho anh giống y như vậy.

Bởi họ cùng là bậc làm cha làm mẹ.

“Có thể hiện tại bác sẽ có hiềm nghi về tình cảm của cháu, mà ngay cả ba mẹ cháu cũng vậy. Bác nói cháu có chút hứng thú với cô ấy, nhưng tình cảm của cháu cháu là người hiểu rõ nhất, nó không chỉ đơn thuần là thích thú mà nó là mong muốn được bảo vệ, che chở, muốn mang lại hạnh phúc cho cô ấy.”

Nói đến đây sắc mặt của Gia Nguyệt có chút thay đổi. Bà không ngờ rằng anh lại có thể ngay trước mặt bà khẳng định chắc chắn như vậy.

Tả Dật nói tiếp:

“Bác có thể nghi ngờ, nhưng cháu có thể khẳng định bọn cháu là thật lòng đến với nhau. Cái bác nói sẽ luôn xuất hiện một Trương Tử Hùng ngăn cách bọn cháu, cháu có thể cùng cô ấy vượt bước qua được vách ngăn đó bằng chính tình cảm của mình. Cháu mong bác có thể cảm nhận được sự chân thành này.”

Gia Nguyệt giống như không thể đứng vững được nữa, cũng may tay bà đang nắm vào thanh lan can nên mới không trực tiếp quỳ một gối xuống.

Bà vô cùng ngạc nhiên.

Một người thanh niên rất trẻ tuổi lại có thể tự tin nói ra được những lời này. Thậm chí là biết trước mắt là ai nhưng anh cũng không có chsut dè chừng mà nói ra suy nghĩ của ban thân.

Thậm chí câu cuối anh còn nói là mong muốn bà có thể cảm nhận được sự chân thành trong tình cảm của anh với ocn gái mình.

Phải dũng cảm thể nào, tình cảm phải sâu đậm bao nhiêu mới có thể nói ra được.

Bà vẫn trân trân nhìn người trước mắt, sự ngạc nhiên vẫn chưa qua đi

Trong phòng bệnh, Trịnh Vĩ nhìn cô đang mặc bộ quần áo bệnh nhân từ trên xuống dưới như đang xác định cô hoàn toàn không có gì đáng ngại.

“Em dâu, thấy thế nào rồi?”

Cũng chính miệng Tả Dật đã khẳng định, vậy thì sau này anh phải thay đổi cách xưng hô với cô.

Nghe thấy tiếng gọi, cả An Kỳ cà Hạ Lâm quay quay lại nhìn anh.

Hạ Lâm thì khỏi nói, cô hoàn toàn kinh ngjac với cách xưng hô này của Trịnh Vĩ, dù đã biết Tả Dật cũng đã ngỏ lời với bạn thân mình nhưng cô cũng không nghĩ rằng người đàn ông này lại dễ dàng nói ra hai từ “em dây” như vậy.

An Kỳ cũng không có quá nhiều biểu cảm như Hạ Lâm, cô mỉm cười với anh:

“Em không sao, đỡ hơn nhiều rồi.”

Trịnh Vĩ gật đầu. Nhân lúc không có bạn thân ở đây, anh hỏi cô:

“Nghe nói Tả Dật đã ngỏ lời với em, hai người thật sự là ở hoàn cảnh này.”

Đại ý của anh là ngay cả lúc cô mặc đồ bệnh nhân, khí sắc xanh xao, khung cảnh sơ sài có chút lạnh lẽo này mà ngỏ lời kết hôn.

An Kỳ nhìn thấy vẻ mặt tò mò không chút giấu diếm này của Trịnh Vĩ thì có chút buồn cười, đè nèn cảm xúc xuống bình tĩnh nói:

“Đúng là vậy?”

Trịnh Vĩ được voi đồi tiên, hỏi:

“Em thật sự đã đồng ý?”

An Kỳ còn chưa trả lời câu hỏi đó của anh thì tiếng mở cửa truyền đến, Tả Dật và Gia Nguyệt bước vào, anh cũng đã kịp thời nghe được câu hỏi của Trịnh Vĩ:

“Cậu muốn làm gì?”

Trịnh Vĩ nhất thời không biết nói gì, quay lại nhìn anh thấy rõ được trên mặt anh viết mấy chữ, đại khái giống như nói anh quá nhiều chuyện. Đành phải nén sự tò mò xuống bụng, cười xòa nói:

“Không có gì, tôi chỉ đến thăm tình hình của em dâu thôi.”

Nói đến đây anh vô thức nhìn về phía Gia Nguyệt, thấy bà không có biểu hiện gì khác thường anh mới quay đi.

Sau khi nghe anh nói hết lời như vậy, Gia Nguyệt mặc dù không cam lòng nhưng cũng không có ý hỏi thêm, chỉ nói:

“Cậu thật sự là muốn kết hôn với con bé? Ba mẹ cậu để mặc sao?”

Đây là điều mà bà lo lắng nhất.

Bà sợ con gái mình một lần nữa lại phải chịu tổn thương, ấm ức.

Đối với bà năm năm đã là quá đủ rồi.

Anh nói:

“Chuyện kết hôn với cô ấy là cháu toàn tâm toàn ý, cháu sẽ thuyết phục ba mẹ chấp nhận cô ấy, ngoài cô ấy ra thì sẽ không phải ai khác.”

Rất khó để có thể chỉ với vài lời nói mà thuyết phúc được người lớn, ngay cả mẹ cô cũng chưa chắc đã lay động được.

Gia Nguyệt nhìn anh, chuyện này cũng không phải ngay hôm nay có thể nói rõ được, bà nói:

“Tôi mong cậu nói được làm được.”

Nói xong bà xoay người quay trở về phòng bệnh. Nói vậy không phải là đã hoàn toàn tin tưởng giao cô cho anh, chỉ là bà không muốn để con gái mình pahri thất vọng thêm một lần nữa, nếu bà cứ khăng khăng giữ định kiến đó của mình thì chính con gái bà mới là người phải khó xử.

Bà là đang cho anh một cơ hội, Tả Dật không thể không nắm bắt.

Thành ý của anh anh sẽ cho mọi người nhìn nhận ra được.