Trên đường đi về nhà, tôi vô tình thấy cửa hàng bánh mì dì Năm đã mở sau những ngày dài tạm nghỉ không hồi kết. Trước cửa treo bảng hiệu “mua một bánh được tặng một cốc trà chanh”, thật ra tôi cũng có chút thèm thuồng, bánh mì dì Năm làm là ngon nhất khu phố chỗ tôi luôn đấy. Vậy nên tôi tức tối chạy đến xếp hàng, quả nhiên là danh bất hư truyền, có khoảng chục người xếp trước tôi rồi.

Thề là lúc dì Năm gọi tới lượt, chân tôi đã mỏi rã rời, mọi khi vẫn có cháu của dì bán cùng nhưng hôm nay có mỗi dì làm mình nên chắc chắn sẽ lâu hơn ngày trước. Tôi nhìn vào menu, hai con mắt sáng rực tia tới dòng chữ “bánh mỳ thịt nướng 20k”. Chính là nó, tôi hí hửng chỉ tay vào, tươi cười như hoa, “Cho cháu một cái này.” Nhưng tôi vẫn không quên nịnh nọt dì, “Ui dì Năm mấy ngày không gặp mà dì gầy thế, da còn trắng hơn nữa.”

Dì Năm nghe xong liền cười lớn, “Con bé này, nói thế dì ngại đấy!”

Tôi bĩu môi, “Cháu khen thật mà dì cứ không tin.” Cũng may là đến lượt tôi, lượng khách không còn quá đông, tay dì thoăn thoắt xúc thịt băm được xay nhuyễn, thêm hai lát dưa chuột đặt cạnh, hai miếng thịt nướng thơm lừng đi kèm với nước sốt cà chua, tương ớt để đậm vị. Vậy là chiếc bánh mì tuổi thơ của tôi đã xong. Không phải mình tôi bị nghiện, còn Linh nữa, khi được tôi cho cắn một miếng, nó đã phải thốt lên khen ngợi, “Chưa bao giờ ta được ăn cái bánh mì thịt nào ngon như này á!” Vậy là quán dì Năm có thêm một khách ruột, sáng nào tôi cũng mua hai chiếc, một cái bánh mì thịt 20k và một cái bánh mì thẩm cẩm 15k.

“Bán cho cháu chiếc bánh mì trứng 15k.”

Tiếng của một người con trai lạ phát ra sau lưng tôi, sao quen thuộc thế nhỉ? Tôi tò mò ngoảnh lại, hai đôi mắt liền nhìn nhau không chớp, “Là anh ta?”

Trời ạ! Văn Huy giống như âm hồn không phân tán đó. Tôi thấy dì Năm chuẩn bị lấy bánh cho tôi, dì còn cẩn thận hỏi, “Hải Tú, cháu muốn ăn ở đây hay mang về nhà?”

“Cháu...ăn ở đây ạ!” Không ngờ tôi vừa nói xong thì một giọng nam trầm cũng vang lên, “Cháu cũng ăn ở đây.”

Tôi khó chịu ra mặt trừng mắt nhìn Văn Huy, lẩm bẩm một mình, “Rốt cuộc anh ta muốn cái gì?” Sau đó tôi thấy anh ta đi khập khiễng, đoán chắc là chỗ bị đá đã sưng to lên.

“Bánh của cháu này!” Tôi vui vẻ nhận bánh và cốc trà chanh từ tay dì Năm, “Cháu xin ạ!” Tôi bưng đồ tới một chiếc bàn ở trong góc, căn bản đây là chỗ ngồi quá quen thuộc của tôi, có điều hoà phả thẳng vào mặt, bên phải lắp thêm chiếc quạt gió treo tường, xung quanh cũng không bị làm ồn bởi âm thanh nhạc nhót bên ngoài.

“Ầm.” Văn Huy thản nhiên đặt đồ xuống bàn chỗ tôi, thoải mái chào tôi một tiếng, “Chào em!” Anh ta cứ ngồi như vậy mà không hề hỏi tôi một câu nào, ví dụ như, “Anh có thể ngồi ở đây được không?” Hoặc là , “Chỗ này có ai ngồi chưa?”... Nhưng anh ta không thèm nói, đây là phép lịch sử tối thiểu đấy.

“Cuối tuần sau, câu lạc bộ tình nguyện của bọn anh tổ chức một buổi đi chơi tại Hồ Hàm Lợn. Hy vọng em có thể dành chút thời gian để tham gia cùng bọn anh.” Văn Huy cắn một miếng bánh mì lên nhai ngon lành, trên mặt anh ta đã biểu thị tất cả, “Bánh ở đây ngon thật đấy!”

Dì Năm lại có thêm một fan mới rồi.

“Không đi!” Tôi thẳng thừng từ chối, căn bản câu lạc bộ của anh ta chẳng hề liên quan tới tôi, cớ sao tôi phải tham gia chứ! Vừa mất tiền lại tốn thời gian. Vô bổ.

Không ngờ anh ta nghe xong câu trả lời liền bật cười thành tiếng, giống như anh ta vốn đã đoán ra tôi nhất định sẽ từ chối.

“Anh vốn nghĩ em sẽ không đi, chỉ là không ngờ em lại từ chối nhanh vậy.” Văn Huy tiếp tục ăn nốt miếng bánh mì còn sót lại, một chiếc bánh mì lớn cỡ hai gang tay mà anh ta chỉ cần ba miếng đã chén sạch sành sanh. Đáng sợ thực sự.

“Phải làm sao đây? Anh đã đăng ký cho em một suất tham gia rồi.” Lời nói vừa dứt, Văn Huy đã lấy ra một chiếc thẻ sinh viên, tôi mở to mắt nhìn, không rõ lắm! Bởi vì tôi cận năm độ rưỡi nên tôi đã phải tiến lại gần thì mới có thể nhìn rõ.

Trên thẻ ghi rõ ràng ba chữ “Lê Hải Tú” và có thêm logo của trường Văn Hoá, tôi bàng hoàng thò tay vào túi áo, trời ơi nó rỗng tuếch á! Theo phản xạ tôi định đưa tay ra cướp lại thì Văn Huy đã nhanh hơn, chiếc thẻ nhanh chóng được cất gọn trong balo anh ta.

Tôi sôi máu, đứng bất dậy, “Trả lại cho em!”

Văn Huy ngả người phía sau, vẻ mặt nhàn hạ nói, “Lúc em hạ thủ với anh, liệu em có nghĩ sẽ làm anh đau như nào không?”

Á à thì ra là muốn trả thù tôi chứ gì? Đồ nhỏ mọn. Đàn ông đàn ang bị đá một tí đã ghim hận rồi.

“Em có phải sinh viên trường anh đâu mà nói đăng ký là đăng ký được.” Đúng rồi đó, theo lí thi chỉ có sinh viên MTA mới có thể đăng ký tham gia. Còn tôi, đường đường là sinh viên văn hoá, sao dám mơ tưởng tới vị trí đó.

“Em chắc chứ?” Anh ta liếc tôi rồi mỉm cười, lại là nụ cười đó, trông thật giả tạo.

Tôi có cảm giác mình đang bị hớ, hình như tôi bị anh ta nắm thóp rồi. “Chắc chắn.” Tôi nói xong mà mồ hôi liền đổ trên trán, mặc dù điều hoà ngay bên cạnh nhưng tôi giống như đang ngồi trong lò hoả thiêu vậy.