Trước giờ tôi rất sợ nóng, nhưng dù tôi cầu nguyện thế nào thì thời tiết Hà Nội vào mùa hè lại cực kỳ oi bức, nóng nực đạt đến đỉnh điểm. Bởi vậy ngày nào tôi cũng phải bật điều hoà, không bật chắc tôi chết mất nhưng mà lúc rời giường để đi học mỗi ngày thực sự vẫn là một trận chiến. Chưa đến giây cuối cùng, tôi sẽ không nhẫn tâm mà rời khỏi căn phòng đáng yêu của mình. Kết quả, mỗi buổi sáng khi Linh hò hét khản cổ gọi tôi đi học, là lúc tôi hớt hải chạy đi làm vệ sinh cá nhân, cũng may là mẹ tôi tâm lí luôn đứng chờ sẵn dưới cầu thang chỉ để nhét vào tay tôi đồ ăn sáng.
Ngược lại Linh khỏe hơn tôi rất nhiều, đừng coi thương cô gái có dáng vóc mảnh khảnh, mong manh dễ vỡ bởi vì cô gái ấy có thể nhấc bổng bạn lên bất cứ lúc nào. Chưa kể Linh chịu đựng cũng tốt, mùa hè hay mùa đông, tôi không bao giờ thấy nó kêu ca hay phàn nàn về thời tiết một chút nào.
Buổi sáng lúc tôi còn đang ngủ, chợt có tiếng chuông báo thức vang lên. Lúc đó nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy thật ồn ào, thế nhưng tôi lại nghe thấy tiếng chó sủa, chỉ dừng một lúc sau đó lại không chịu buông tha, tiếp tục sủa. Tôi đang chuẩn bị bịt lỗ tai thì đột nhiên giật mình ngồi dậy, hoảng hồn cầm báo thức lên, hai mắt trợn tròn nhìn đồng hồ chỉ điểm 7h30. Trời ơi! Lại muộn học mất rồi. Tôi vội nhảy xuống giường, làm vệ sinh cá nhân một cách qua loa rồi phóng xe đi học. Trên đường đi tôi không ngừng trách Linh, tại sao hôm nay lại không rủ tôi đi học như mọi khi. Quả này tôi tới lớp nhất định phải hỏi cho ra nhẽ.
Thật may là khi tôi tới lớp thì thầy vẫn chưa vào, vậy là tôi thoát được tình cảnh bị trừ hai điểm chuyên cần liên tiếp và nộp phạt 20k rồi, chủ nghĩ thôi đã thấy vui rồi. Một buổi sáng đi hoc của tôi không ngờ lại diễn ra một cách tẻ nhạt và buồn chán như thế. Có vẻ như Linh không rủ tôi đi học nên đã ảnh hưởng tới tâm trạng tôi không ít.
Tan học, tôi như thường lệ chậm chạp thu dọn sách vở. Sau đó tôi leo lên tầng hai, đứng trước cửa phòng A502, tôi ngó đầu vào tìm Linh. Bỗng nhiên anh Nam từ trong lớp đi ra ngoài, thấy tôi liền hỏi, “Em tìm Linh à?”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
“Lúc nãy anh thấy có mấy người tìm Linh, hình như là Hoàng Thu Hồng khoá 50 trường Điện Lực thì phải.” Anh Nam vừa nói vừa lấy điện thoại cho tôi xem ảnh của bạn nữ đó.
Tôi vừa nhìn thấy mặt bạn Thu Hồng kìa liền đoán ra bạn này cũng chẳng phải loai tốt đẹp gì, nhưng sao lại tự dưng tìm Linh để làm gì? Trước giờ Linh luôn ngoan ngoãn nghe lời, cũng không gây chuyện xấu, không nói những lời không nên nói, không làm những chuyện không nên làm, không có sự tò mò không cần thiết. Nó không muốn làm một đứa con gái ngoan hay hư, vì một cô gái tốt chưa chắc đã thật sự tốt, một cô gái hư cũng chưa chắc đã hư như người khác tưởng tượng. Nó chỉ muốn làm một đứa con gái bình thường, có thể làm con ngoan trò giỏi trong mắt bố mẹ, bạn bè và thầy là được.
Tôi có linh cảm xấu, liền xin anh Nam cùng tôi đi tìm Linh, không ngờ anh ta đồng ý ngay mà ở đấy không đồng ý thì đừng hỏi tại sao bị tôi đánh.
Thực ra mà nói, cuộc sống của tôi vốn rất đơn thuần. Ngày ngày đi học rồi về nhà, tuy sinh viên có chút ham chơi, thay bồ như thay áo nhưng cũng ít khi đánh nhau. Thành phần đầu gấu chỉ có trong tiểu thuyết và phim thôi. Nhưng tôi không bao giờ nghĩ tới chuyện Linh sẽ bị đánh ghen, vâng là đánh ghen đó ạ! Lúc tôi tìm được Linh là lúc nó đã phải nằm đất, trên mặt in hình năm ngón tay vô cùng rõ ràng. Hoá ra ngoài thằng Hào bị tôi đánh như cơm bữa ra vẫn còn một số thể loại muốn được tôi cho ăn đấm. Tôi không nói câu nào, phi cước thẳng mặt Thu Hồng, đá cô ta ngã sõng soài xuống đất.
Sau khi đánh bại sói đầu đàn, tôi chạy tới chỗ Linh, liên tục nói lời xin lỗi nó. Trời ơi! Bọn nó chán sống rồi, dám đánh Linh của tôi ra nông nỗi này. Hôm nay tôi phải thay trời hành đạo tẩn cho bọn nó một trận nhớ đời mới được. Tôi đứng phắt dậy, trừng mắt với Thu Hồng, “Tại sao bọn mày đánh Linh hả?”
Thu Hồng bị tôi đá một cước, đến giờ vẫn chưa đứng dậy được, vậy nên tôi chuyển sang mục tiêu bên cạnh, cô ta hết đường lui đành phải nói ra: “Bởi vì cô ta dám hôn anh Huy.”
Tôi vẫn không tha, tiếp tục tra hỏi: “Anh Huy là ai?”
Lúc này Thu Hồng đã đứng được nhờ vào sự giúp đỡ của bạn, cô ta vênh cái mặt lên, quát tháo Linh: “Còn anh Huy nào ở đây, là anh Huy của trường MTA chứ ai! Là cô ta dám cả gan hôn anh Huy ở quán bánh mì cô Năm. Vậy nên bọn tao mới cho nó một trận đấy!”
Tôi dần hiểu ra mọi chuyện, càng thấy áy náy. Bởi vì chúng tôi chơi thân với nhau từ nhỏ nên phong cách ăn mặc hay dáng người cũng có thể nói là giống nhau như hai giọt nước. Hơn nữa thầy cô cũng từng nhận nhầm tôi và Linh huống hồ gì đến bọn Thu Hồng. Đàn anh có tình cảm với Linh nhưng rốt cuộc lại đi tỏ tình với tôi chỉ vì anh ta không thể phân biệt nổi ai với ai.
Tôi đi tới trước mặt Thu Hồng, nói nhỏ gào tai cô ta, “Người hôn anh Huy của mày ở quán bánh mì cô Năm không phải Linh mà thực chất người đó là ta.” Tôi nói xong liền thấy mặt cô ta tái mét, chân tay cô ta lạnh như băng, cơ thể cũng cứng đờ không động đậy.
Nữ sinh bên cạnh không phục, lắc người Thu Hồng, nhắc nhở: “Không thể tha cho bọn nó.” Chỉ là không ngờ cô ta lại bị Thu Hồng giáng cho một bạt tai đau điếng.
Tôi nhìn bọn họ rời đi, trong lòng cũng có cảm giác nhẹ nhõm, dám bắt nạt Linh hả? Đừng có mơ.