*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chiếc huy chương đó thể hiện lòng tôn kính đối với Mục thánh. Mục thánh trưởng thành trong sa mạc, khi người Mecca đe dọa hòng thuyết phục ông vứt bỏ tín ngưỡng, ông từng nói rằng: “Cho dù họ mang mặt trời đặt bên phải ta, mang mặt trăng đặt bên trái ta, dàn trận đối đầu ta, ta vẫn quyết không từ bỏ sứ mệnh của mình”

Muslim cấm tôn thờ tượng đất, vì vậy trên bục thờ không có tượng thần, còn con đường đầy gai đỏ tươi đó tượng trưng cho khổ nạn mà Mục thánh từng trải qua, cùng với Thánh hành* của Muslim. [*Thánh hành (Sunnah) trong tiếng Ả Rập có nghĩa là “truyền thống”, chỉ những lời giáo huấn, thực hành và phương thức sống của Thiên sứ Muhammad]

Sau khi giảng giải cặn kẽ hơn, Vương Bân đút kết: “Vì vậy chúng tôi cho rằng, gã bị Võ Tắc Thiên cắn rất có khả năng liên quan tới Phong trào Hồi giáo Đông Turkestan, dù chúng tôi không hiểu gì về tổ chức của bọn chúng, nhưng hiện giờ manh mối xuất hiện gần Hara, tôi lấy danh nghĩa cá nhân mình, hy vọng mọi người có thể giúp đỡ điều tra sự kiện này. Cảm ơn”

Cho nên mới nói Cục phó Vương chung quy là một người lòng dạ thâm sâu, bị Đoàn trưởng bóc lột ông chẳng oán than nửa lời, nhưng ông cũng sẽ lợi dụng triệt để tài nguyên của Hara, khiến Đoàn trưởng không thể không phối hợp làm việc với ông. Đoàn trưởng nghiến răng nghiến lợi, tức muốn chết mà không có chỗ phát, vì thế càng hành binh sĩ mình tập luyện hết ngày dài tới đêm thâu.

Kỷ Sách thở dài: “Hai con hồ ly này đã đấu đá 20 năm rồi, tới chừng nào mới chịu thôi đây”

Có câu cây to đón gió, Vương Bân mới ở Hara hai ngày đã có ký giả trẻ trong quân đội tới đòi phỏng vấn. Ký giả trẻ rất tận chức tận trách, tới Hara không hề nghỉ ngơi, chẳng những đòi phỏng vấn Cục phó Vương, mà còn muốn thu gom các sự kiện trong trận diễn tập này nữa. Mọi người bị y đeo bám đều thân thiết gọi y là “Kẹo Da Trâu”.

Binh sĩ Hara sắp bị Kẹo Da Trâu này hành chết, có những chuyện họ thực sự không thể nói, cố tình Kẹo Da Trâu cứ truy cùng đuổi tận không chịu buông tha cho họ, hết cách, cuối cùng họ đành phát huy mỹ đức khiêm tốn dè dặt, đem tất cả mọi chuyện đẩy lên thân người khác, bọn họ bảo: “Đi tìm cột sống của Hara chúng tôi ấy, họ sẽ nói cho cậu biết”

Lúc này Lương Thượng Quân đang bất an vì chiếc huy chương nọ.

Anh tuyệt đối không nhận sai, bức vẽ đó anh từng thấy ở Tân Cương rồi, không những thấy, mà bức vẽ này còn như hình phạt lăng trì đối với anh, nó đục khoét từng chuyện anh không bao giờ muốn nhớ tới từ trong tim lên trước mắt anh, dù bị thiêu thành tro, anh cũng có thể cảm nhận rõ nỗi tuyệt vọng khi đó.

Anh hất cánh tay ngăn cản của Kỷ Sách ra, tức giận nói: “Mẹ kiếp anh cản tôi làm gì! Tôi phải đi tìm Đoàn trưởng hỏi rõ! Là chúng! Chính là chúng! Chính là bọn chúng!”

Kỷ Sách không đếm xỉa anh giãy dụa, một chiêu chế trụ hành động của anh: “Hỏi rõ rồi sao? Cậu từng giao thủ với bọn chúng rồi thì sao? Ngay cả tổ chức của bọn chúng rốt cuộc là gì cậu cũng không biết! Bình tĩnh lại! Cậu cũng đâu muốn chuyện khi đó lặp lại lần nữa đúng không!”

Lương Thượng Quân đá vào đầu gối Kỷ Sách, tránh thoát khỏi sự kìm hãm của hắn, kéo dãn cự ly rồi giằng co với hắn. Anh biết phản ứng của mình quá khích, anh biết lúc này dù có trói Đoàn trưởng lại cũng chưa chắc thu được tình báo gì, anh biết Kỷ Sách kêu anh bình tĩnh là đúng đắn, nhưng anh thực sự rất gấp, một giây anh cũng không muốn chờ.

Kỷ Sách hiểu hiện giờ Lương Thượng Quân đang lâm vào trạng thái thần chí hỗn loạn, nói gì cũng nghe không lọt, nhưng hắn vẫn hy vọng Lương Thượng Quân có thể phân tích sự kiện này bằng tâm trạng tỉnh táo, không thôi cứ khăng khăng lỗ mãng thế này chỉ khiến anh càng nôn nóng hơn.

Hai người giằng co một hồi dẫn tới kết cuộc ẩu đả nhau.

Một đám người dẫn Kẹo Da Trâu tới, thấy tình cảnh này vốn không muốn nhúng tay vào, dù sao chuyện này cũng diễn ra như cơm bữa, họ quá quen rồi. Nhưng ký giả trẻ người ta chưa từng chứng kiến điệu bộ hung hãn như thế, quyền qua cước lại đều là kungfu liều mạng, y đứng một bên nhìn mà đau giùm, mờ mịt nhìn quần chúng vây xem: “Cột sống mọi người nói chính là bọn họ à?”

Mọi người gật đầu, tiếp tục thưởng thức cuộc vật lộn.

“Ừm…Ờ thì…Họ đang làm gì vậy?”

Mọi người mất kiên nhẫn đáp: “Ai yo không có gì, giao lưu tình cảm mà thôi”

Kẹo Da Trâu càng nhìn càng phát hoảng, đây rõ ràng là con Maji-gire chứ cột sống gì! Mấy người có thấy cột sống nào bị quăng quật thế mà vẫn không gãy chưa?

Maji-gire, thẻ bài trong phim Yugi-Oh

Nhưng chỉ thấy Lương Thượng Quân bị quăng giữa không trung thuận thế lật mình, hai chân kẹp ngược eo Kỷ Sách, dùng tay chống đất, mượn lực làm Kỷ Sách cũng té ngã. Kỷ Sách không hề phản kháng gì, chiêu phản kích này của Lương Thượng Quân là kiểu lưỡng bại câu thương, sau khi ngã xuống hắn đè lên đùi Lương Thượng Quân, hạn chế động tác kế tiếp của anh.

Kỷ Sách lập tức xoay người khóa hai tay Lương Thượng Quân, nhướng mày ý bảo cậu nhận thua đi. Ai ngờ Lương Thượng Quân lại chơi thiết đầu công, cụng cho Kỷ Sách nới lỏng tay…

Kẹo Da Trâu chịu hết xiết, vội cầu cứu quần chúng vây xem: “Mau kéo họ ra đi, bằng không sẽ xảy ra chuyện đó!”

Chả ma nào thèm để ý.

“Như vậy sao tôi phỏng vấn họ được chứ? Thôi bỏ đi, tôi vẫn nên phỏng vấn các anh thì hơn” Kẹo Da Trâu bi thương nói.

“Anh em đâu mau vô can! Làm trễ nãi công tác phỏng vấn của đồng chí ký giả là ảnh hưởng lắm đó biết không!” Tức khắc có người dũng cảm xông ra đứng về phe chính nghĩa.

Thế là đám người chạy ùn ùn vào can.

“Đại đội trưởng Kỷ, có gì từ từ nói, Đại đội trưởng Lương không phải người không hiểu lý lẽ”

“Hiện giờ cậu ta giống người nghe hiểu lý lẽ hay sao?!” Kỷ Sách tức điên.

“Đại đội trưởng Lương, đừng gây gỗ với ổng nữa, chúng ta đều là anh em chung đội, phải hỗ trợ lẫn nhau nha”

“Anh ta dựa vào cái gì mà xen vào chuyện của tôi! Tôi muốn đi tìm Đoàn trưởng!” Lương Thượng Quân gào rống.

Kẹo Da Trâu chen vào trong đám người: “Nè nè…Ây yo đừng đánh tôi…Này tôi muốn hỏi một chút, mấy anh có quan điểm gì đối với bom hẹn giờ và mưu kế của lần diễn tập này?”

“Kỷ Sách tôi nói cho anh hay, chuyện của tôi, anh bớt nhúng tay vào!”

“Dựa vào bộ dạng hiện giờ của cậu, ngoại trừ gào thét với tôi thì còn làm được chuyện gì ra hồn?”

Hai người bị đám đông tách ra thật xa, động thủ không tới bèn bắt đầu đấu võ mồm.

Kẹo Da Trâu lại hỏi: “Lần này hợp tác diễn tập với Bộ an ninh quốc gia, các anh giao phong chính diện với một nhánh quân của Cục phó Vương, đối với kế hoạch dụ địch và vây quét họ bố trí, các anh nhìn nhận thế nào?”

“Lương Thượng Quân cậu bớt ở đây làm mất mặt giùm tôi, đừng kéo thù riêng của cậu vào Hara!”

“Kéo má anh! Có ngon tới chỗ Đoàn trưởng cãi!”

Kẹo Da Trâu bám riết không tha: “Nghe nói tay bắn tỉa cực đoan hèn hạ, vô sỉ, bỉ ổi trong trận diễn tập lần này là một vị Đại đội trưởng của Hara các anh, xin hỏi anh ta là ai? Tôi muốn biết vài chuyện về anh ta”

Mọi người từ từ ngừng tay.

Lương Thượng Quân nghểnh cổ trợn to mắt nhìn ký giả trẻ, sau đó nhẹ nhàng khoác vai Vưu Vũ đang trốn ở một bên, chỉ vào sống mũi mình hỏi: “Anh? Hèn hạ? Vô sỉ? Bỉ ổi?”

Vưu Vũ đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt, đoạn trịnh trọng gật đầu.

Lương Thượng Quân 

Kỷ Sách bên kia cười gian tới gần Kẹo Da Trâu, vừa chuẩn bị mở miệng nói đôi câu thì bỗng nhiên ký giả trẻ lại đổi đề tài: “À đúng rồi còn nữa còn nữa, tôi nghe nói trong đoàn các anh có một Đại đội trưởng phách lối, khốn nạn, biến thái, có quan hệ không cạn với Cục phó Vương, xin hỏi đó là quan hệ gì, còn nữa, tại sao anh ta lại bị điều tới Hara vậy?”

Kỷ Sách 

Lúc này ký giả trẻ đưa máy ghi âm tới bên môi Kỷ Sách, tha thiết chờ đợi vị đồng chí tốt bụng duy nhất chịu để ý tới y này tử tế trả lời mấy vấn đề trên.

“Khụ khụ khụ”, Kỷ Sách bất cẩn bị sặc nước miếng, sau khi điều chỉnh tốt tâm tình, hắn hết sức chân thành, hết sức thâm tình nói vào máy ghi âm:

“Ngốc Tặc, tôi yêu em”