Như rắn mất đầu.

Xem ra cấp trên đã hiểu tình cảnh của bọn họ, vài chiếc trực thăng quân sự được điều đi, ý tứ rất rõ ràng: Mấy người cứ thong thả đánh đi, đánh thắng rồi báo báo.

Khói súng lan tràn, Lương Thượng Quân bị bao vây tại một mảnh đất vuông, trong tay cầm khẩu súng đã sớm không phải của mình, mà lúc này trong khẩu súng cũng sắp sửa cạn đạn.

“Các người đã bị bao vây. Đầu hàng đi, Hồng quân sẽ ưu đãi tù binh” Người phe địch bảo thế.

Lương Thượng Quân dựa vào cây thông đỏ nghỉ ngơi, nhếch miệng cười. Các người? Không có cácđâu, chỉ có mình tôi chiến đấu thôi.

Anh nâng súng nhắm vào người đang la, lúc tầm ngắm hướng ngay mục tiêu, anh nói khẽ: “Đừng mê anh nhé”

Gọn gàng bắn một phát.

Còn một viên, Lương Thượng Quân đếm thầm.

Tâm tình phe Hồng có chút nôn nóng, họ biết đối phương nhân số không nhiều, chiếu theo lẽ thường, bên họ đông người như vậy bao vây một nhóm nhỏ, tính thế nào cũng thấy dư dả, nhưng cố tình đối phương lại như thần long thấy đầu không thấy đuôi, gần nửa tiếng đồng hồ rồi mà họ vẫn chưa dò được thực lực đối phương.

Hơn nữa vị trí đối phương bắn súng thực sự rất quỷ dị, mỗi phát đều giải quyết gọn một đội viên của họ, mà mỗi khi họ lần theo hướng tiếng súng lùng tìm, đối phương lại giống như ngược hướng theo đuôi họ, khiến họ đứng ngồi không yên.

Lương Thượng Quân tính toán thời gian, chắc Kỷ Sách sắp tới rồi, quân chủ lực của phe địch còn đang trấn thủ tại các lối rời núi, không có thời gian quay về phòng ngự, cho nên một khi nhóm Kỷ Sách đuổi tới, kiểm soát được trung tâm kẻ địch, đại cục tất định.

Hơn nữa anh đã trì hoãn đến cực hạn rồi, đối với đợt lùng tìm này của kẻ địch, anh lực bất tòng tâm.

Viên đạn cuối cùng, là dành cho chính mình.

10m…8m…5m…

Anh nghe được tiếng hô hấp dồn dập của kẻ địch, nghe thấy tiếng đạn lên nòng của bọn họ. Lương Thượng Quân hít sâu, chỉa họng súng lên trời, đồng thời một tay vuốt lên máy khói của mình…

Đoàng đoàng đoàng_____

Xung quanh đột nhiên vang lên tiếng súng nặng nề, ở trong sơn cốc càng đặc biệt to rõ.

Lương Thượng Quân mỉm cười.

“Các người đã bị bao vây. Đầu hàng đi, Lam* quân sẽ ưu đãi tù binh” Giọng tên khốn nạn nọ tuyên cáo kết cuộc của trận vây quét và chống vây quét này. [*Lam quân là chỉ lính Hara, từ Hara phiên âm ra tiếng Trung là Già Lam]

Lúc này bên chiến trường chính truyền liên lạc tới: diễn tập kết thúc, Lam quân thắng lợi.

Nhân mã hai phe tổn hại tương đương, ở chiến trường chính bên kia Hara chiếm ưu thế khá rõ, đây là trận chiến thông tin đỉnh cao, họ đùa bỡn Tổng chỉ huy phe Hồng mấy phen, bởi thế phe Hồng mới bố trí bẫy rập bên này chờ nhóm lính của Kỷ Sách nhảy xuống, tính mượn mạng lưới thông tin của lính trinh sát bọn họ xâm nhập vào bộ chỉ huy Hara hòng cắn trả.

Lúc này trong bộ chỉ huy của Hara gà bay chó sủa, không phải đang chúc mừng thắng lợi, mà là Đoàn trưởng đại nhân đang nổi bão. Đoàn trưởng đại nhân ôm Võ Tắc Thiên quân lâm thiên hạ, sau khi uống liên tục năm tách trà, thản nhiên cười một tiếng: “Tôi cứ thắc mắc là kẻ nào dám dùng tin tình báo như vậy giỡn mặt tôi, hóa ra là anh, hừ hừ, Vương Bân tôi nói cho anh hay, đụng vào Hara của tôi là chết chắc!”

“Meo!” Võ Tắc Thiên híp mắt hạ chỉ.

Dù diễn tập chỉ dùng đạn giấy, thế nhưng thấy Lương Thượng Quân chỉ có thể dùng báng súng chống đỡ thân thể đứng vững cũng đủ hiểu, anh bị thương không nhẹ.

Kỷ Sách lắc lắc đầu, đi qua đỡ anh: “Rảnh hơi trổ tài anh hùng làm gì”

Lương Thượng Quân chỉ chỉ vào máy khói chưa phát sáng trên người mình, đáng khinh nói: “Tôi không có trổ tài, tôi chính là anh hùng”

Đội viên phe Hồng xung quanh không dám tin mà nhìn cái người kiêu căng thấy sợ trước mắt, ai nấy đều sắp sụp đổ. Chỉ có một mình anh ta? Chỉ có một mình anh ta? Mà lại giết tướng lĩnh bọn họ, giết 24 người anh em của bọn họ?

Chỉ có một mình tên đáng khinh này?!

Có người bắt đầu lao đầu vào cột.

Lương Thượng Quân đắc chí nở nụ cười lẳng lơ với Kỷ Sách, sau đó ngồi phịch mông xuống đất, đếm mấy vết thương trên người mà xuýt xoa. Đột nhiên anh nhớ tới gì đó, bèn kéo tay Kỷ Sách nôn nóng nói: “Đi! Đi coi Chàng Gợi Tình và Lỗ Đạt Minh thế nào rồi!”

“Hả?” Kỷ Sách khó hiểu, “Còn có thể thế nào nữa, tử trận nằm dài rồi”

“Không phải, không biết họ tiêm thuốc gì cho lính của tôi nữa! Chàng Gợi Tình và Lỗ Đạt Minh đều ngất rồi, chuyện này trái quy định diễn tập!”

Kỷ Sách không khỏi cau mày, có chuyện này nữa sao? Kẻ nào to gan dám làm chuyện này?

Vừa xoay người, Kỷ Sách tức khắc chạm mặt ngay đầu sỏ gây chuyện, chính là người đàn ông trung niên nhã nhặn nọ.

Kỷ Sách lập tức đứng nghiêm hành lễ, động tác giống như phản xạ có điều kiện, nhưng bị người nọ đè xuống. Người nọ dùng sức vỗ vỗ vai Kỷ Sách: “Đã bảo bao nhiêu lần là con không cần hành lễ với chú mà, ở trước mặt con, chú vĩnh viễn không có tư cách làm thượng cấp”

Kỷ Sách nhìn người đàn ông nọ, cung kính gọi: “Chú Vương”

Lương Thượng Quân há miệng trợn mắt, again.

Để trả thù, Đoàn trưởng “Áp giải” Vương Bân lên đảo Tháp.

Trên danh nghĩa thì bảo: “Hoan nghênh Cục phó Vương của Cục trinh sát chống gián điệp Bộ an ninh quốc gia ghé bước chỉ đạo”. Nhưng thực tế thì: “Đồng chí Vương Bân, sống ở đâu thì yên ở đấy, thật thà được khoan hồng kháng cự chịu trừng phạt, đem mấy chuyện ông biết khai hết ra, tha ông tội chết”

Vương Bân hòa nhã không hề phản kháng, ngoan ngoãn theo về Hara.

Không biết Đoàn trưởng và Vương Bân lén lút âm mưu gì, mà lúc ra ngoài đường đường Cục phó Vương lại trưng vẻ mặt bị bóc lột cam chịu, còn nét mặt Đoàn trưởng thì vui phơi phới, tóm lại đã báo được mối thù bị lừa.

Sau đó Vương Bân trực tiếp qua bên dãy phòng chỉ huy đại đội, đi thẳng tới phòng 201.

Vừa khéo Lương Thượng Quân tới cửa đòi dầu hoa hồng, Kỷ Sách vớ được cơ hội quở trách anh không nghe mệnh lệnh tự ý hành động, xem thường kỷ luật, Lương Thượng Quân ngồi trên giường xoa vết bầm trên đùi, nghe vào tai trái lọt hết ra tai phải, miệng lải nhải “Tướng ở bên ngoài có thể không tuân quân lệnh”, sau đó nói với Kỷ Sách rằng để chúc mừng diễn tập thắng lợi, chúng ta uống hai ly đi!

Thế là Kỷ Sách cũng đá bay kỷ luật, lấy hai lon bia gạt được từ chỗ Khỉ Còi ở dưới gầm giường ra, cùng Lương Thượng Quân cụng ly. Cục phó Vương vừa vào cửa liền nhìn thấy cảnh tượng hai người nằm chung một giường trò chuyện thâu đêm, tiệc tùng linh đình.

Ông nhất thời có chút ngơ ngác.

Hai người trên giường vừa thấy ông lập tức thu điệu bộ du đãng lưu manh lại, dọn dẹp đồ đạc rồi đứng nghiêm.

Lương Thượng Quân nói: “Cục phó Vương”

Kỷ Sách nói: “Chú Vương. Ờ…Có chuyện gì không?”

Vương Bân nói: “Không có gì không có gì, chú tới xem thôi”

Ba người ngồi quanh chiếc bàn, bởi vì thiếu một cái ghế, Lương Thượng Quân vốn định lánh đi, nhưng kỳ quái là Kỷ Sách không cho anh toại nguyện, sang phòng cách vách lấy cái ghế qua.

Vương Bân nói: “Tiểu Sách à…”

Phụt_____Lương Thượng Quân phun phèo ngụm bia ra ngoài, Kỷ Sách đảo trắng mắt, Vương Bân ù ù cạc cạc nhìn họ, tiếp theo hỏi dứt câu của mình: “Vị này là…”

Lương Thượng Quân không giấu được sự xấu hổ, nói: “Chào Cục phó Vương, tôi là Đại đội trưởng đại đội 7 Lương Thượng Quân. Xin hỏi Cục phó Vương…À…Có quan hệ thế nào với Đại đội trưởng Kỷ ạ?”

Vương Bân cười nói: “À, tôi là chú nó, từng là người giám hộ của nó”

Lương Thượng Quân nhìn nhìn hai người, thức thời im miệng. Anh đã hiểu, anh hiểu vì sao Kỷ Sách bảo cửa sau của hắn rất khó đi. Cục phó Cục trinh sát chống gián điệp của Bộ an ninh quốc gia, có hậu đài như vậy, hắn đúng là không phải người thường, hắn là tên khốn nạn trâu vl, còn có khả năng là gia truyền nữa.

Nếu anh đoán không sai, cha mẹ Kỷ Sách cũng có liên quan tới Bộ an ninh quốc gia, sau đó phỏng chừng xảy ra chuyện gì đó, nên Kỷ Sách mới được chú Vương này chiếu cố. Hơn nữa mấy sự kiện cơ mật hắn đã từng đề cập, đương nhiên cũng thoát không không khỏi quan hệ với Bộ an ninh. Há, đúng là rất đen tối.

Vương Bân là nhân vật bậc nào, ông thấy cậu trai trẻ này cau mày im lặng, bèn nhìn về phía Kỷ Sách, ánh mắt thoáng liếc qua Lương Thượng Quân. Kỷ Sách hiểu ý, cười cười, gật gật đầu rồi lại lắc lắc đầu.

Ý Vương Bân là: Đây là bằng hữu của con à? Cậu ta biết được bao nhiêu?

Ý Kỷ Sách là: Cậu ấy là bằng hữu của con. Cậu ấy biết không nhiều.

Vương Bân thở phào, tử tế nhìn cậu nhóc trước mặt, nói với anh: “Cậu chính là tay bắn tỉa ngắm sào huyệt của tôi phải không?”

Lương Thượng Quân ấp úng nửa ngày cũng không xác định được phải trả lời thế nào, chẳng lẽ kêu anh tự hào khoe rằng “Chính ông đây làm đấy, moah ha ha!” sao? Lời này chỉ có thể nói trước mặt Kỷ Sách thôi.

Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng anh trịnh trọng chắp tay: “Chính là tại hạ”

Phụt_____Kỷ Sách phun phèo ngụm bia ra.

Vương Bân cũng không để ý, ông tán thưởng nói: “Làm tốt lắm. Rất gan dạ!” Tiếp theo nhìn Kỷ Sách, cảm khái muôn vàn nói: “Tiểu Sách, con xin điều tới Hara chú vốn không phản đối, hiện giờ xem ra, lựa chọn thế này càng tốt cho con hơn”

Kỷ Sách rót cho Vương Bân tách trà, nói: “Dạ, nơi này thoải mái lắm”

Vương Bân nhận trà: “Quan hệ của tụi con hình như khá tốt nhỉ? Hiếm khi thấy tiểu Sách kết giao được bạn bè tri kỷ”

Phụt______Kỷ Sách và Lương Thượng Quân đồng thời phun nước. Thầm nghĩ quan hệ tốt chỗ nào vậy? Một ngày không cãi lộn vật nhau mới là kỳ tích, lại còn tri âm? Tri âm con khỉ khô.

Ba người thuận miệng hàn huyên vài chuyện ở Hara, Lương Thượng Quân phát hiện ở trước mặt Kỷ Sách, Cục phó Vương thu lại toàn bộ uy nghiêm của mình, trở thành một người bàng quan, anh thậm chí còn thoáng cảm nhận được người này từ đầu tới cuối luôn bộc lộ tình tự áy náy.

Đồng thời, Vương Bân cũng ý thức được quan hệ giữa hai người không tầm thường, ông là người của Cục trinh sát chống gián điệp thuộc Bộ an ninh, năng lực nhìn thấu cực mạnh, xưa giờ thạo đánh tâm lý, bằng không ông sẽ chẳng dễ dàng lừa được Đoàn trưởng Hara trong cuộc diễn tập. Lúc này ông thấy Kỷ Sách cố ý giữ Lương Thượng Quân lại nghe họ nói chuyện, điều này chứng tỏ, cậu thanh niên có cái tên và năng lực hành động xảo quyệt này thực sự là bạn tri kỷ của Kỷ Sách.

Cho nên ông bảo Lương Thượng Quân đừng gọi ông là “Cục phó Vương” nữa, ông bảo mình coi Kỷ Sách như đứa cháu ruột thịt, cậu là bạn của cháu tôi, nếu không ngại, cũng kêu tôi là “Chú Vương” đi.

Lương Thượng Quân sửng sốt, kêu vậy cứ thấy quái quái, đặc biệt là Kỷ khốn nạn còn đang đứng một bên cười tươi rói thấy răng không thấy mắt.

Lương Thượng Quân nhớ lại chuyện lính mình bị tiêm thuốc lạ, bèn hỏi: “Chú Vương, chú tiêm thuốc gì cho lính của con vậy?”

Vương Bân đáp: “Yên tâm đi, nó vô hại đối với thân thể. Chẳng qua lúc đó họ ồn quá, miệng mồm lại cứng, chú muốn moi tin từ miệng họ rất khó, cho nên mới tiêm lượng nhỏ thuốc an thần cho bọn họ, người rơi vào trạng thái nửa tỉnh càng dễ cung khai hơn, bằng không thì, ha ha, mấy tay lính Hara này rất khó đối phó”

“Nhưng đây không hợp quy định, chú không nên làm vậy, dù muốn làm cũng phải xin phép” Lương Thượng Quân vẫn còn khó chịu, tuy hiện giờ Chàng Gợi Tình và Lỗ Đạt Minh đã hồi phục, cũng không mắc hậu di chứng gì, nhưng Lương Thượng Quân che chở bọn họ, đương nhiên không khỏi ôm bất bình thay bọn họ.

Kỷ Sách quyết định không nói chuyện, ở một nên uống bia xem náo nhiệt, hết sức thoải mái.

Vương Bân nghe vậy đột nhiên bật cười, nói: “Mọi chuyện đều do chú an bài, chú đương nhiên có chuẩn bị. Huống hồ, dù chú tiền trảm hậu tấu, cũng không ai gặp nguy hiểm thực sự, kết quả là quan trọng nhất, còn quá trình, chẳng đáng bận tâm”

Lương Thượng Quân bị ông chẹn họng, nhất thời không còn lời nào đáp trả, lúc này Vương Bân đặt tách trà xuống, nói với họ: “Hara không cho phép tàng trữ bia rượu phải không, tiểu Sách con mau đem hàng giấu dưới gầm giường đưa chú vài lon đi, bằng không chú sẽ báo cáo tụi bây phạm luật”

Lần này Lương Thượng Quân không những hết đường cãi, mà còn há miệng trợn mắt, kiểu người gì vầy nè?

Cuối cùng Vương Bân đem bốn lon bia của họ rời đi, còn nói cho họ biết mấy ngày này ông phụng lệnh Đoàn trưởng làm vài cuộc diễn thuyết cho Hara, tới chừng đó còn cần họ “Chiếu cố nhiều chút”.

Mấy vấn đề cơm nước, rượu thịt, thuốc lá gì đó đều phải giải quyết tận tình giúp ông, bởi vì tên Đoàn trưởng cực kỳ keo kiệt kia chỉ cung cấp cho ông một chiếc giường xếp, ngoài ra chẳng còn cái gì hết. Ông chỉ đành dùng thủ đoạn bất hợp lệ để thu hoạch càng nhiều lợi ích hơn.

Nhìn thấy chú cháu kiểu này, Lương Thượng Quân hạ kết luận: Đúng là không phải người một nhà không vào cùng một cửa mà.

Mấy ngày ở Hara Vương Bân bị Đoàn trưởng chèn ép đến sức cùng lực kiệt, từ kỹ thuật trinh sát tới kỹ thuật chống trinh sát, từ kỹ xảo tra khảo tới kỹ xảo chống tra khảo, từ tâm lý xã hội học tới tâm lý tội phạm học, ông một ngày lên lớp hai đợt, hơn nữa còn chẳng được một xu trợ cấp.

Ông đề cập tới một loại dược phẩm mới, kêu là thuốc ức chế thụ thể γ-, vốn dùng trị bệnh tim mạch, nhưng gần đây phát hiện loại thuốc này có tác dụng phụ là phá hủy ký ức lưu trữ của não bộ con người, nói ngắn gọn, đơn thuốc cải tiến của nó là một loại dược phẩm tẩy não.

Hơn nữa, trước mắt loại thuốc này ngoại trừ được liệt kê trong ghi chép mua vào của xí nghiệp dược, bệnh viện và Bộ an ninh quốc gia ra, còn phân phối ở vài nơi không rõ. Bộ an ninh quốc gia đang điều tra, đã có manh mối, nhưng ông không thể tiết lộ quá nhiều.

Chàng Gợi Tình và Lỗ Đạt Minh nghe xong khẩn trương lên, một mực hoài nghi chẳng lẽ ngày đó thuốc mà lão mặt người dạ thú này tiêm cho họ là thuốc ức chế gì gì đó.

“Cậu nói xem phải chăng họ lôi chúng ta ra làm chuột bạch thử nghiệm không?” Chàng Gợi Tình nghiêm trọng hỏi.

Lỗ Đạt Minh càng nghĩ càng hãi: “Suýt nữa là bị tẩy não rồi đậu má nó! Lỡ tui đem mật mã ngân hàng nói cho họ biết thì tính sao!”

Bất quá, sau này họ kiểm tra thử, phát hiện tiền trong thẻ ngân hàng của mình vẫn còn nguyên xi, lại còn dôi thêm chút lợi tức.

Buổi lên lớp cuối cùng, Vương Bân nói vài ngày trước Đoàn trưởng đã tìm ông thương lượng một chuyện, nguyên nhân là do bảo bối trấn đoàn Võ Tắc Thiên của Hara đã cắn một gã lạ mặt, đồng thời kéo đứt một chiếc huy chương trên tay áo gã đó.

Nói đoạn ông nhấn nút, trên hình chiếu xuất hiện một bản vẽ phóng to_____

Cát vàng làm đáy, mặt trời bên phải, mặt trăng bên trái, giữa có một cái bục thờ, nhưng trên bục thờ chỉ có một đường gai đỏ như máu, không thờ cúng tượng thần nào.

Sắc mặt Lương Thượng Quân lập tức trắng bệch, anh nắm chặt quyền để kiềm chế cơn run rẩy của mình.

Đúng là bọn chúng, anh nhủ.