Sự im lặng lan tràn trong đám người như một loại virus, trừ Kẹo Da Trâu không rõ chân tướng ra, ánh mắt mọi người đều lia qua lia lại trên người Đại đội trưởng Kỷ và Đại đội trưởng Lương.

Kẹo Da Trâu: “Hả?”

Kỷ Sách cười duyên, đi tới trước mặt Lương Thượng Quân, khoác vai anh nói: “Đi thôi, tôi theo cậu đi tìm Đoàn trưởng”

Kẹo Da Trâu: “Hả? Cứ vậy rồi đi à?” Dòm ngó xung quanh, y tới trước mặt vị Thiếu úy mắt to đang há miệng trợn mắt nọ: “Bỏ đi, tôi vẫn nên phỏng vấn mấy anh thì hơn. Xin hỏi…”

Lúc này mọi người mới bừng tỉnh: “Đậu má thốn quá! Đại đội trưởng Kỷ ông chơi chiêu này ác quá rồi đó!”

Chờ tới khi thoát khỏi phạm vi tầm nhìn của mọi người, Lương Thượng Quân mới phủi phủi da gà nổi cùng mình, vẻ mặt囧, nói: “Nổ vừa phải thôi! Nổi da gà da vịt hết rồi nè! Nếu không phải tôi vội trốn cái nhận xét『hèn hạ vô sỉ bỉ ổi』đó, thì mới nãy đã bị anh quăng bom chết rồi”

Kỷ Sách cười ha ha: “Nãy giờ cậu cứ trưng bản mặt như nuốt phải ruồi vậy, sao nào?  Bị gã khốn nạn, phách lối, biến thái như tôi thổ lộ khó chịu lắm sao?”

Lương Thượng Quân đảo mắt khinh thường: “Đây rõ ràng là lợi dụng trắng trợn”

Kỷ Sách chạy tới trước mặt anh, đi ngược đối mặt anh, bước chân hai người khảm vào nhau, duy trì tốc độ vừa đúng. Lương Thượng Quân thấy mình vô thức nhịp bước ăn ý với hắn, lại nghe Kỷ Sách nói: “Không phải lợi dụng, mà là thổ lộ”

Anh phì cười một tiếng, cố tình thay đổi tần suất bước chân muốn đạp lên chân người nọ, nhưng Kỷ Sách dường như đã lường trước, gần như đồng thời thay đổi bước chân theo. Lương Thượng Quân ngẩng đầu lên nhìn hắn, mở miệng tính mắng “Thổ lộ má anh”, nhưng lời đến bên môi lại không thốt thành câu.

Đôi mắt Kỷ Sách rất đen, đen hệt như lúc hắn muốn giết người, nhưng môi hắn lại mang ý cười.

Hắn cứ nhìn anh như thế.

Lương Thượng Quân chợt cảm thấy trong lòng hoảng hốt.

Bước chân hai người ăn khớp nhau, một người tiến một người lùi, nếu ai bước loạn trước, người kia cũng sẽ loạn theo.

Kỷ Sách cười, đúng là hiếm hoi, không ngờ có thể thấy được tên Ngốc tặc này đỏ mặt.

Hắn tránh một bước xoay người lại đi bên cạnh anh, dừng chân đưa tay gõ cửa: “Đoàn trưởng, tôi là Kỷ Sách”

Tiếc rằng hiện tại, hai người họ ai cũng không thể loạn.

Đoàn trưởng vuốt ve Võ Tắc Thiên trên đùi, Võ Tắc Thiên vuốt ve chiếc huy chương dưới móng.

Lương Thượng Quân tiến lên nói: “Đoàn trưởng, tôi biết chiếc huy chương này”

Đoàn trưởng giương mắt lên nhìn anh, hỏi: “Sao cậu lại có liên quan tới nó?”

Lương Thượng Quân bất ngờ. Anh cứ tưởng Đoàn trưởng sẽ hỏi anh về chuyện của tổ chức này trước, bất quá hiện giờ xem ra, Đoàn trưởng càng để ý lính của mình hơn. So với tổ chức khủng bố có bối cảnh phức tạp này, ông càng muốn biết lính mình có bị cuốn vào sự kiện gì không.

Lương Thượng Quân do dự, anh nhất thời không biết phải trả lời thế nào.

Kỷ Sách đứng một bên thở dài, đây chính là nguyên nhân hắn không muốn để Lương Thượng Quân tới tìm Đoàn trưởng vào lúc này, hắn biết Lương Thượng Quân chưa chuẩn bị tốt, cho nên hắn đóng vai trò người ngoài cuộc, lời ít mà ý nhiều nói: “Đoàn trưởng, năm 0X, ở quân khu Tây Bắc từng xảy ra một trận hỏa hoạn, ngài còn nhớ chứ?”

Đoàn trưởng hồi tưởng một lúc, đoạn gật đầu: “À, chuyện đó, tôi có ấn tượng, chẳng phải nói sau này đã giải quyết xong rồi sao?”

Kỷ Sách đáp: “Theo lý mà nói thì giải quyết xong rồi…”

“Nhưng chiếc huy chương này đúng là giống hệt chiếc trên mình những kẻ phóng hỏa năm đó” Lương Thượng Quân xen vào, “Rất hiển nhiên, khi đó chúng tôi vẫn chưa diệt cỏ tận gốc chúng”

Đoàn trưởng lặng yên nhìn Lương Thượng Quân: “Nói vậy cậu có tham dự vào hành động khi đó”

“Phải”

“Cậu hiểu về chúng bao nhiêu” Giọng điệu Đoàn trưởng trấn tĩnh kỳ lạ, sự trấn tĩnh này khiến Lương Thượng Quân cũng trấn tĩnh theo.

“Không nhiều” Anh đáp, “Nhưng tôi biết, khi đó dường như thủ lĩnh của chúng đang thao túng từ xa ở nước ngoài, mục tiêu của chúng luôn rất rõ ràng, thường có liên quan tới quân bị. Người của chúng đều được huấn luyện nhất định, trang bị vũ khí khá cao cấp, còn nữa, tên của tổ chức này là Sunnah.”

Đoàn trưởng vuốt cổ Võ Tắc Thiên, ra chiều đăm chiêu, cuối cùng ông nói: “Hiện giờ hiểu biết của tôi cũng chẳng nhiều hơn cậu bao nhiêu, mấy ngày nay bên Vương Bân cũng phái người theo dõi những gã đó, đã có chút manh mối rồi. Một khi có tin tức, tôi sẽ thông báo cho các cậu biết”

Lương Thượng Quân còn tính nói thêm gì nữa, nhưng bị Đoàn trưởng giơ tay ngăn cản, ông nói: “Lương Thượng Quân, hồ sơ của cậu tôi từng xem qua, tôi biết cậu rất quan tâm chuyện này. Tôi muốn nhấn mạnh, đừng đem tình cảm cá nhân ra xử lý sự kiện này. Quá khứ là quá khứ, cậu không bù đắp được, cũng không cần bù đắp, hiểu chưa?”

“Tôi…” Lương Thượng Quân đột nhiên cảm nhận được cổ tay mình bị nắm rất chặt, anh quay đầu qua nhìn Lỷ Sách bên cạnh, sau cùng nuốt lời phản bác xuống, nói: “Hiểu rồi”

Trăng sáng treo cao, Lương Thượng Quân lại nạy cửa phòng 201.

Kỷ Sách không có mở đèn, hắn gác hai chân lên bệ cửa sổ hút thuốc phun mây nhả khói.

“Cho tôi một điếu” Lương Thượng Quân đưa tay xin hắn.

“Bộ cậu chưa hút điếu hôm nay à?” Kỷ Sách xem thường hỏi.

“Hút rồi” Lương Thượng Quân rất thành thật, “Trong lòng phiền, chưa đã ghiền”

“Thật thiếu định lực” Kỷ Sách ném thuốc cho anh, “Cậu đang phiền cái gì?”

“Chuyện Sunnah” Lương Thượng Quân nhận thuốc, nhưng không châm, anh đột nhiên không muốt hút nữa.

“Ngốc Tặc, muốn nghe quan điểm của tôi không?” Kỷ Sách sâu kín nói.

“Rửa tai lắng nghe”

“Tổ chức khủng bố thường xuyên lui tới lân cận Hara, chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, chúng cực kỳ mạnh, đủ để khinh thường lực lượng đặc chủng Trung Quốc. Thứ hai, chúng là lũ đần. Theo quan điểm của tôi, đám người khiến Võ Tắc Thiên phát giác dị thường đồng thời tìm được chứng chứ, chắc chắn thuộc về nhóm thứ hai.

Xét theo kinh nghiệm cậu từng giao thủ cùng tổ chức này, hơn nữa còn để lại ám ảnh tâm lý trầm trọng, chúng ta tạm thời nhận định Sunnah là một tổ chức cực kỳ mạnh. Như vậy, tôi nghĩ, đám người quanh quẩn gần Hara cùng lắm chỉ là quân cờ thí của Sunnah, chẳng tài cán gì”

Nói đoạn hắn đưa bật lửa cho Lương Thượng Quân, Lương Thượng Quân cầm lấy, bật, tắt, bật, tắt, ánh lửa chiếu lên gương mặt anh thoắt sáng thoắt tối, nhưng anh không hề châm thuốc.

Anh bảo: “Tôi biết”

“Hửm?” Lần này tới lượt Kỷ Sách 囧, “Cậu biết, đậu má cậu biết sao còn quậy?”

“Tôi biết lời tôi nói hôm nay Đoàn trưởng không tán thành lắm, tôi nghĩ tài liệu ở chỗ ổng đại để cũng giống lời tôi nói, ổng không cho rằng mấy gã này có uy hiếp gì lớn. Chỉ là tôi…không cam tâm” Lương Thượng Quân nói khẽ, “Tôi nghĩ, có lẽ tôi đã quá hoảng loạn rồi”

“Phì_____” Kỷ Sách nhịn không được bật cười. Hắn kề sát tới trước mặt Lương Thượng Quân, nhìn gương mặt thoáng ửng đỏ của anh dưới ánh lửa chợt lóe, lời chế nhạo đến bên môi lại lăn trở về.

“Có tôi ở đây, cậu hoảng cái rắm”

Hơi thở ấm nóng lướt qua gò má Lương Thượng Quân, anh hồi thần, phát hiện mình cách Kỷ Sách cực gần. Ánh sáng rất mờ ảo, anh nhìn không rõ nét mặt Kỷ Sách, bật lửa vô thức vụt sáng, ngọn lửa đỏ cam nhẹ nhàng lay động, hắt lên đôi đồng tử đen nhánh, dường như thần thái trong mắt đang nhấp nháy cùng ngọn lửa kia.

Lương Thượng Quân cười: “Phải ha, hoảng cái rắm”

Nét mặt Kỷ Sách hơi biến đổi, quay đầu đi tiếp tục hút điếu thuốc bảo bối của mình, không thể phủ nhận, hắn cũng có chút hoảng, chẳng qua không phải hoảng vì sự uy hiếp của Sunnah, mà là vì sự uy hiếp trước mặt, có trời mới biết khoảng khắc vừa nãy hắn phải tốn biết bao nhiêu lý trí mới ép mình quay đầu đi được.

Lương Thượng Quân cầm điếu thuốc chưa hút đó tạm biệt hắn, trong lòng dường như bình tĩnh hơn rất nhiều, lại dường như càng hoảng loạn hơn.

Đêm đó anh nằm mơ, một cơn ác mộng.

Trong mơ luôn có một giọng nói cứ lải nha lải nhải, thật chân thành thật thâm tình, lại xen lẫn chút trêu tức.

Hắn bảo: “Ngốc Tặc, tôi yêu em”