Tần Thiên Lăng mặc xác cho Lãng Minh bị lôi đi thê thảm, anh vẫn giữ nguyên một vẻ mặt, tiến về phía phòng ngủ. Anh thay hẳn hoi một bộ quần áo ngủ thoải mái.

Tần Thiên Lăng định tiến hành những công việc còn dang dở nhưng thâm tâm Tần Thiên Lăng chẳng mấy an ổn.

“Không phải em ấy chưa ăn gì sao?”

Tần Thiên Lăng đứng bật dậy đến cái ghế của anh cũng ngã ra lăn. Anh lật đật đến phòng kho. Mặt dày, Tần Thiên Lăng mở chốt cửa.

Lãng Minh vẫn gục mặt. Nhưng khi có ánh sáng chạy vào từ bên ngoài căn phòng, anh ngẩng mặt lên với nước mắt giàn giụa.

“Vào đây làm gì?”

“Cậu xin lỗi tôi đi.”_Tần Thiên Lăng phán một câu xanh rờn

“Tên khốn…”_Đôi mắt Lãng Minh mang nỗi uất hận tràn đầy

“Đi theo tôi…”

Tần Thiên Lăng vung tay, Lãng Minh run sợ lấy tay che đầu, run lẩy bẩy. Không ngờ là, Tần Thiên Lăng đột nhiên ôm Lãng Minh vào lòng.

“Anh xin lỗi…”

Lãng Minh chưa kịp phản kháng gì, tay chân của Lãng Minh đã bị trói hết lại. Thì ra đây là lý do Tần Thiên Lăng bỗng muốn ôm ấp Lãng Minh.

“Làm gì đấy?..”

“Cậu ngồi yên…để bị thương.”

Lãng Minh vùng vẫy thì Tần Thiên Lăng càng mạnh tay, bất chấp lôi Lãng Minh đi. Lãng Minh bị kéo tới phòng ăn.

Lãng Minh vừa cố sức đứng bật dậy thì ngay lập tức bị nhấn xuống. Hai tay Lãng Minh bị kéo thẳng ra phía sau, cột chặt vào ghế.

“Em không thoát được…đừng cố.”

Tần Thiên Lăng gọi người chuẩn bị bàn ăn, ánh mắt vẫn luôn rơi vào Lãng Minh.

“Ăn uống cho đàng hoàng.”

Tần Thiên Lăng gắp thức ăn vào bát cơm.

“Mở miệng…”

Lãng Minh vẫn cố tránh, thái độ không hợp tác chút nào. Lãng Minh cứ nghiêng đầu qua trái qua phải, cố chấp tránh né.

Mặt Tần Thiên Lăng chợt lạnh như đá, đập vỡ bát cơm xuống đất.

“Cứng đầu thế hả?”_Thái độ đáng ghét của Tần Thiên Lăng

Lãng Minh bất giác mắt ứa lệ.

“Thả tôi ra…”

“Thả cậu?..Để cậu gặp thằng nhóc họ Tạ kia à?”

Lãng Minh bất ngờ im thinh thích.

“Cứng họng rồi…”

“Tần…Thiên Lăng…tôi khó chịu quá.”

Ánh mắt Lãng Minh bắt đầu mơ hồ.

“Cậu bị làm sao vậy? Mau tỉnh dậy…”

_Tần Thiên Lăng hốt hoảng

Lãng Minh ngất ngang ra ghế. Tần Thiên Lăng bối rối bế Lãng Minh trên tay.

“Người đâu mau gọi bác sĩ cho tôi.”

_Tần Thiên Lăng

Trong vòng 5 phút đồng hồ, biệt đội bác sĩ tức tốc chạy đến. Tần Thiên Lăng bị sốc khi Lãng Minh không những hôn mê, mà thân thể anh liên tục co giật. Tần Thiên Lăng phải sợ đến phát khóc.

“Tiểu Minh à…em tỉnh dậy đi…em không bị làm sao mà đúng không?” _Tần Thiên Lăng nắm chặt lấy tay Lãng Minh kiềm người anh lại

Tần Thiên Lăng bối rối, bất lực, hối hận. Những cảm xúc đó cứ kéo nhau đến cùng một lúc khiến Tần Thiên Lăng rửa mặt bằng nước mắt.

“Ngài Tần…ngài Tần à…”_Bác sĩ gọi hai ba lần Tần Thiên Lăng mới lên tiếng

“Chuyện gì?”

“Ngài hãy ra bên ngoài đợi. Bên trong đây, chúng tôi sẽ cố hết sức mà lo liệu.”

“Không được…tôi ở đây với em ấy.”_

Tần Thiên Lăng cố chấp, nhìn Lãng Minh

“Ngài sẽ làm chậm trễ thời gian. Cậu ấy sẽ CHẾT…Như vậy, ngài càng hối hận hơn đúng không?”

Tần Thiên Lăng trong lòng quằn quại, lê bước lưu luyến. Cánh cửa đóng phòng đóng dần lại.

Lãng Minh nằm trên giường vẫn liên tục co giật, đôi mắt trợn trắng rất đáng sợ. Tần Thiên Lăng bên ngoài, cố gắng lắng nghe từng chút âm thanh lọt ra, anh lại càng đau đớn hơn.

“Tôi đã làm gì thế này?..Tiểu Minh, em đừng bị làm sao…Anh xin lỗi em mà.”

Tần Thiên Lăng quằn quại, ngồi xụp đất. Tình cảnh đau thương nhất Tần Thiên Lăng từng trải qua. Những đợt nước mắt ròng rã, chảy như suối, liên tục được bàn tay thô ráp của Tần Thiên Lăng lau đi. Anh tức giận chính bản thân, làm mấy trò ngu ngốc làm hại Lãng Minh.

Bên trong phòng, Lãng Minh được tiêm vài liều thuốc gì thì cũng không rõ. Lãng Minh dần dần nằm xuống, cơ thể trở lại bình thường, mất đi tình trạng co giật mất kiểm soát.

Các bác sĩ nhận định Lãng Minh sốt rất cao là do vết thương bị tổn thương.

“Nhanh chóng xử lý vết thương.”_Vị bác sĩ gấp rút nói với đội hậu cần của mình

Nhưng có điều rất kỳ lạ, thân thể của Lãng Minh đột nhiên chuyển từ nóng thành lạnh. Mặt Lãng Minh tái đi, tay chân lạnh lẽo.

“Do ức chế thần kinh mà biến động thân nhiệt.”_Một bác sĩ nói to

“Tiêm chlorpromazine rồi quấn chăn cho cậu ấy. Còn các cậu, bật máy sưởi lên.”

Các căn phòng nháo nhào lên vì một người.

“Không có tác dụng.”_Bác sĩ đo nhiệt độ cho Lãng Minh

“Hay là dùng thân nhiệt.”_Một bác sĩ trẻ tuổi bảo

Vị bác sĩ trưởng đoàn đắn đo suy nghĩ.

“Chỉ còn cách này…Mời ngài Tần vào đây.”

Cửa phòng mở ra, tia hy vọng le lói trong Tần Thiên Lăng được thắp lên.

“Tôi cần sự giúp đỡ của ngài.”

Tần Thiên Lăng chợt lo lắng.

“Về chuyện gì?”

“Ngài Tần cứ đi theo tôi trước đã.”

Đội bác sĩ đã hoàn thành băng bó vết thương, thuốc thì cũng đã tiêm. Bây giờ, chỉ có nhiệt độ thân thể của Lãng Minh chưa được giải quyết.

“Cậu ấy bị đả kích nên thần kinh suy yếu, tác động đến nhiệt độ cơ thể. Thế nên…tôi cần thân nhiệt của ngài Tần.”_Vị bác sĩ giải thích

“Được…”_Tần Thiên Lăng