Ngay khi Tần Thiên Lăng dứt lời, cả đội bác sĩ vội vàng thu xếp các thiết bị.

“Chúng tôi sẽ đợi ở phòng khách. Bây giờ tất cả trông cậy vào ngài Tần đây.”

Cả đám người nhanh chóng rút lui, bỏ Tần Thiên Lăng ở lại. Tần Thiên Lăng tiến lại, ngồi xuống giường.

Tay Tần Thiên Lăng lần lượt, lần lượt cởi y phục của Lãng Minh vứt xuống đất. Môi Tần Thiên Lăng cuồng đắm mút mát lấy môi y, sau đó đến chiếc lưỡi ngọt ngào Lãng Minh.

Nhiệt độ cơ thể của Lãng Minh vẫn chưa tăng lên. Tần Thiên Lăng cởi phăng áo của mình bắt đầu cuộc hành trình tiếp xúc da thịt.

“Anh yêu em…”

Tần Thiên Lăng vội vã đưa thẳng vào bên trong Lãng Minh. Hắn cảm thấy bên trong rất lạnh lẽo, nhưng vẫn hút lấy hắn rất chặt.

Hắn ta tiếp tục truyền hơi ấm bằng cách liên tục di chuyển trên thân người Lãng Minh. Hơn thế nữa, hắn còn liên tục truyền những hơi thở vừa gấp gáp vừa nóng rực vào trong khoang miệng Lãng Minh.

Khao khát du͙ƈ vọиɠ của Tần Thiên Lăng tăng lên đột biến, hắn không thể khống chế năng lượng của bản thân mà dùng hết sức ở hông, tiếng động vang dội khắp phòng.

Tần Thiên Lăng biết hắn không đúng khi cố tình hưởng thụ kɦoáı ƈảʍ một mình nhưng hắn không thể cưỡng lại, hắn muốn nuốt chửng Lãng Minh, muốn đem làm Lãng Minh đến thức dậy.

“Aaa…bên trong đã nóng lên rồi.”

Từng đợt từng đợt dập vào bên trong Tần Thiên Lăng cảm nhận được những hơi ấm đã từng rất quen thuộc mà lâu nay anh thiếu thốn.

“Anh truyền hơi ấm cho em…Anh chỉ muốn em khỏi bệnh…Đừng giận anh.”

Tần Thiên Lăng thoả mãn, lấy vội tờ khăn giấy bắn vào trong. Hắn không muốn làm bẩn Lãng Minh. Hắn xoay đầu, thẩn thờ nhìn Lãng Minh.

Lãng Minh nằm ngay đó, nhắm nghiền mắt, chẳng hay biết gì. Tia lửa tàn ác của Tần Thiên Lăng một lần nữa lại được thắm sáng lên.

Tần Thiên Lăng ngắm nhìn “cúc hoa” đỏ hoe rồi bảo.

“Hay em sinh cho anh một đứa con nữa?”

Tần Thiên Lăng vội vàng thức tỉnh.

“Không được…Như thế đủ rồi…Đừng tham lam.”

Tần Thiên Lăng đem cất cái ham muốn ấy vào trong và kết thúc bằng một nụ hôn nhẹ ở trán. Hắn mặc quần áo lại cho Lãng Minh, chỉnh sửa y phục của bản thân rồi ra gặp đám người bác sĩ.

“Vào trong xem em ấy…”_Tần Thiên Lăng hơi ngập ngừng

“Vâng…”

Các bác sĩ tiến vào trong phòng kiểm tra. May mắn thay, nhiệt độ cơ thể của Lãng Minh trở lại bình thường và cũng thoát khỏi tình trạng hôn mê sâu.

Các bác sĩ tiến hành truyền dịch cho Lãng Minh, các thiết bị đo nhịp tim huyết áp đều được lắp rắp tại phòng.

“Tôi đã kê đơn thuốc cho cậu ấy, cứ làm theo là được. Tình trạng của cậu ấy đã ổn định chỉ chờ tỉnh dậy.”

“Cảm ơn…”

“Không có gì…À, hằng ngày, tôi sẽ cử ý ta đến thay băng vết thương cho cậu ấy. Thiệt tình…sắp sửa khỏi mà lại…”_Vị bác sĩ trưởng có vẻ trách móc

Tần Thiên Lăng chỉ biết im lặng.

“Tạm biệt, chúng tôi có việc phải rời khỏi.”

“Để tôi tiễn…”

“Làm phiền rồi…”

Sau khi tiễn bọn người đó ra về, Tần Thiên Lăng phiền phiền não não ngồi cạnh Lãng Minh, hắn mong sao Lãng Minh tỉnh dậy mau nhất có thể. Tuy nhiên, Tần Thiên Lăng lại nắm chặt tay Lãng Minh ngủ thiếp đi.

Đến tận nửa đêm, Tần Thiên Lăng tỉnh dậy thì chiếc giường trống trơn. Hắn ta bàng hoàng, hốt hoảng, bật dậy khỏi giường thì thấy đèn trong phòng vệ sinh đang sáng.

Hắn bất giác, vội vàng vặn tay nắm cửa.

“Cậu làm gì trong này?”_Tần Thiên Lăng hỏi

Lãng Minh thẳng thừng ném những gì có thể vào người Tần Thiên Lăng. Đến giờ, hắn mới nhận ra sự sai lầm của bản thân.

Tần Thiên Lăng vội đóng cửa lại, gọi người chuẩn bị bát cháo nóng cho Lãng Minh.

Lãng Minh bước ra, Tần Thiên Lăng như một cái máy, đỡ lấy eo Lãng Minh.

“Cẩn thận…”

“Ngồi xuống, dùng ít cháo.”

“Tôi không phải người thực vật.”

Lãng Minh yếu đuối cầm lấy bát cháo.

“Nóng đấy…cẩn thận.”_Tần Thiên Lăng lo lắng

“Đừng có chưng bộ mặt giả tạo…Tôi không còn sức để đấu với võ miệng với anh.”

“Được…không nói thì không nói. Mau ăn đi cháo đi.”

Lãng Minh nhanh chóng nạp cháo vào người vì đang rất đói.

“Uống thuốc…”

Tần Thiên Lăng bóc thuốc ra khỏi vỏ, cùng với một cốc nước đưa cho Lãng Minh.

“Rất đắng…”_Lãng Minh thì thào

Tần Thiên Lăng dịu dàng xoa đầu Lãng Minh.

“Mau chóng khoẻ lại.”

Lãng Minh căm ghét cái xoa đầu đó. Đối với anh, cái xoa đầu chứa đầy sự giả tạo của một tên biếи ŧɦái. Ánh mắt căm ghét, thù hận dày đặc bao trùm khắp Lãng Minh.

“Mọi thương tích trên người tôi đều do anh gây ra. Anh là biếи ŧɦái hả?”

Tần Thiên Lăng chết lặng.

“Anh nhận tôi là em trai…sau đó huỷ hoại thân thể tôi…rồi sau đó tỏ ra chiều chuồng. Anh bị tâm thần phân liệt đúng không?”_Lãng Minh kích động

Khuôn mặt Lãng Minh không lcòn thể hiện bất kì cảm xúc nào cả.

“Làm ơn buông tha cho tôi.”

“Cậu nên ở đây với tôi…đừng cố gắng thoát khỏi đây. Chỉ phí công…”_Tần Thiên Lăng cười gượng gạo

“Anh thật sự muốn gì ở tôi?”_Lãng Minh lạnh lùng hỏi

“Cả con người của cậu.”_Tần Thiên Lăng