“Bây giờ thì cậu còn gọi tôi là anh trai nữa không?”

“Tại sao…tại sao?”_Lãng Minh lắp ba lắp bắp hỏi

“Ngu ngốc…như thế cũng không hiểu.”

Tần Thiên Lăng bực bội xô ngã Lãng Minh. Anh kéo chốt cửa, đóng sầm cửa.

“Cậu ở đó mà suy nghĩ.”_Từng bước chân càng xa cách căn phòng kho

Căn phòng kho tối mịt, chẳng thấy được bất kì ánh sáng nào, cho dù là le lói.

Lãng Minh hệt như một con thú bông bị chủ chơi xong, rồi vứt bỏ. Anh co người, tay ôm chặt hai chân, dựa lưng vào góc tường mà khóc.

“Anh hai hệt như kẻ điên vậy. Thật đáng sợ quá…”

“Tôi đã làm gì sai chứ?”_Lãng Minh chạm đôi môi đang rỉ máu mà ấm ức

Lãng Minh liều mạng dùng thân thể phá cửa. Trong bóng tối, Lãng Minh loạng choạng đứng dậy. Anh cố chấp, hết lần này đến lần khác, dùng đôi vai mảnh khảnh đâm lấy cái cửa gỗ kiên cố.

“Thả tôi ra…Tôi không muốn ở đây.”

“Tần Thiên Lăng…có giỏi thì anh đến đây.”

Bỗng chốc, cánh cửa cót két mở ra. Một bóng người cao ráo gần như che khuất Lãng Minh. Dáng người ấy khiến Lãng Minh phải tái mặt.

“Muốn ra ngoài sao?”_Tần Thiên Lăng trầm giọng hỏi

“Đúng…vậy…”

“Uống hết cốc sữa này.”_Tần Thiên Lăng đưa hẳn cốc sữa về phía Lãng Minh

“Có thật không?”

“Tôi không lừa cậu.”

Lãng Minh nhìn vào đôi mắt chẳng tí gợn sóng của Tần Thiên Lăng. Anh mạnh dạn cầm lấy cốc sữa, nóc ực ực một hơi.

“Tránh ra một bên…”_Lãng Minh bắt đầu loạng choạng

Hình ảnh của Tần Thiên Lăng mờ dần rồi biến mất trong mắt Lãng Minh. Lãng Minh đã bị chuốc thuốc, ngã ào vào vòng tay của Tần Thiên Lăng.

“Lại bị lừa rồi.”_Tần Thiên Lăng bế Lãng Minh trên tay, cười nham hiểm

Trong vòng hai giờ đồng tiếp theo, Tần Thiên Lăng đã làm gì thì không biết. Chỉ biết rằng là, Tần Thiên Lăng đã khoá chặt cửa nhà kho, cùng Lãng Minh ở trong đó. Và thật ra, bên ngoài, có thể nghe thấy âm thanh của roi da tiếp xúc với xáƈ ŧɦịŧ.

“Chát…chát…chát…”_Âm thanh còn cộng hưởng với một tiếng cười man rợ

“Ha…ha…ha…Tôi thưởng cho em…”

Tần Thiên Lăng thưởng cái gì cho Lãng Minh thì đó là một bí mật.

***Vẫn trong căn phòng kho***

Chỉ có điều, Tần Thiên Lăng đã rời đi từ lúc nào. Thân thể uể oải, Lãng Minh nhoài người bò dậy thì những cơn đau nhức ầm ầm kéo đến.

Khắp người, cái lưng, đặc biệt là bên dưới rất đau. Trên người Lãng Minh, những dấu hôn đỏ chót rải rác khắp nơi. Hơn cả là, môi đã tím tái đi rõ rệt.

Bóng tối bên trong căn phòng kho hệt như bên ngoài. Bây giờ đã 8h tối, Lãng Minh thật sự đã ngất đi quá lâu. Đầu óc Lãng Minh cứ ong ong, chẳng nhớ được gì. Anh chỉ mang máng nhớ những đường nét dần mờ đi trên khuôn mặt của Tần Thiên Lăng.

Lãng Minh lần mò thì chạm vào cửa, và thật sự cửa không khoá.

“Cửa không khoá…”_Lãng Minh cứ ngỡ, anh được tự do

Lãng Minh vội vàng mở cửa bước ra ngoài. Do ở căn phòng tối quá lâu nên mắt Lãng Minh khá khó chịu. Lãng Minh phải cố gắng dụi dụi mắt vài lần thì mới quen dần với ánh sáng chói loá của ánh đèn.

Lãng Minh cẩn trọng xem xét xung quanh, từng bước, từng bước nhấc chân bước đi. Bộ quần áo vừa xộc xệch vừa mỏng cộng sự lạnh lẽo nền nhà khiến cho Lãng Minh co rúm người lại.

“Nhiều người như vậy? Họ cũng không để ý đến mình…Thực sự, Tần Thiên Lăng đã cho mình tự do…?”

Lãng Minh lặng lẽ di chuyển trong khi người kẻ hầu hạ trong nhà, chẳng đến ý đến anh. Lãng Minh men theo cầu thang, cộng với những kí ức trước đó, anh cố nhớ đường ra đến cổng. Nhà Tần Thiên Lăng to lắm, Lãng Minh phải rất vất vả mới tìm đến được cửa chính.

“Toang rồi…Tần Thiên Lăng lừa mình.”

Xung quanh cửa chính, một biệt đội kiên cố đứng trụ ở cửa 24/24.

“Anh ta nói cho mình ra ngoài…Mà bây giờ…”

“Mày thật là ngốc…dễ tin người như vậy.”

Lãng Minh tự chửi rủa bản thân, núp sau một lùm cây, đợi thời cơ tẩu thoát ra ngoài. Vừa đúng lúc, một con siêu xe đỗ ngay cửa chính.

“Tần Thiên Lăng về rồi…”_Lãng Minh nít thở núp sau lùm cây

“Chỉ có bây giờ…chỉ còn một cách thôi.”_Lãng Minh

Ngay khi thấy những tên gác cổng bận bịu đón tiếp Tần Thiên Lăng trở về, Lãng Minh dùng hết sức lao ra.

Từ khi vừa đỗ xe ở cửa, Tần Thiên Lăng đã nhận ra Lãng Minh ở phía lùm cây. Anh cười đểu rồi dựng lên một màn kịch, bắt sống Lãng Minh.

“A…aaa…”

Lãng Minh bị một tên cao to, ngáng chân. Hai đầu gối Lãng Minh đập mạnh xuống nền, đồng thời Lãng Minh quỳ ngay trước mặt Tần Thiên Lăng.

“Làm lễ đón tiếp tôi à? Không cần trang trọng như vậy.”

Dáng vẻ Tần Thiên Lăng bỏ tay vào túi quần, khệnh khạng làm Lãng Minh bực tức đến quên cả cơn đau.

“Anh còn định giam lỏng tôi?”_Lãng Minh thở dốc hỏi

“Ấy…ấy…không phải…anh chỉ đang bảo vệ khỏi tên khốn kia.”_Tần Thiên Lăng cúi người

“Đối với tôi…Nhất Hữu còn hơn anh.”_Lãng Minh khiêu khích Tần Thiên Lăng

Tần Thiên Lăng trừng mắt, từ thái độ đến cử chỉ nhỏ cũng đủ thấy Tần Thiên Lăng đã nổi trận lôi đình, Lãng Minh đã chạm tới giới hạn của Tần Thiên Lăng.

“Đem cậu ta vứt vào phòng kho, canh gác cẩn thận cho tôi.”