Sau khi trải qua một đêm nghỉ ngơi, Tony Stark đã có thể trở về Mỹ. Sở dĩ phải đi gấp như thế thứ nhất là vì Tony Stark thật sự rất mong muốn về nước ngay. Thứ hai là vì quân đội Mỹ địa phương cũng mong có thể mau chóng tiễn vị đại gia này đi mau. Bởi chuyện Tony Stark mất tích đã khiến một loạt người gặp xui xẻo rồi.

Cần phải biết tổng thống Mỹ nếu muốn đắc cử thì không thể thiếu sự ủng hộ của các tập đoàn tài chính lớn mà Công Nghiệp Stark thì lại không chỉ là một con hổ đầu ngành vũ khí mà còn là một tập đoàn tài chính siêu cấp. Có thể nói mỗi lần tổng thống đắc cử thì Công Nghiệp Stark đều đóng một vai trò cực kì quan trọng.

Nhưng hiện giờ người đứng đầu bọn họ là Tony Stark lại bị bắt cóc ngay dưới sự bảo vệ của quân đội Mỹ. Nếu tổng thống mà không làm rõ chuyện này, không tỏ rõ thái độ thì còn mong được đắc cử hay tái đắc cử à? Đừng có mơ, chưa bị Quốc hội lập tức cách chức ngay đã là nể mặt lắm rồi.

Vì thế tổng thống hiểu rất rõ hậu quả. Tuy trách nhiệm của ông ta trong chuyện này không lớn, hơn nữa Công Nghiệp Stark cũng chưa đến mức một tay che trời, Quốc hội muốn cách chức ông ta cũng không dễ dàng, nhưng chắc chắn sẽ xử ông ta một trận tơi bời hoa lá.

Từ lúc Tony Stark bị mất tích, từ bộ quốc phòng cho đến quân đội Mỹ đồn trú tại Afghanistan đều có vô số tướng lĩnh bị xử phạt, ngay cả bộ trưởng quốc phòng cũng phải đến gặp tổng thống để giải trình.

Vậy nên ông ơi ông mau về đi, ông mà còn xảy ra chuyện gì thì nói không chừng chúng tôi phải ra tòa án binh đấy.

Thế là trưa hôm ấy, một chiếc máy bay Boeing 737 từ căn cứ không quân Mỹ ở Afghanistan đã cất cánh. Đây chính là máy bay riêng của Tony Stark.

Trong máy bay, Tony Stark đang ngồi trên một chiếc ghế sô pha. Tuy bộ dạng hiện giờ của anh không được đẹp cho lắm, gương mặt chỗ xanh chỗ tím, tay trái còn đang bó bột treo trên cổ nhưng vẫn không làm mất đi bản chất ngạo nghễ của anh.

Anh ngồi vắt một chân, tay phải cầm một ly whiskey có bỏ đá rồi ngồi đối diện với Coulson: “Có nghĩa là, các anh nhờ vào một con chó mà tìm được tôi sao?”

Coulson liếc nhìn Hubbs đang nằm giả vờ ngủ trên sàn rồi mỉm cười trả lời: “Là như thế đấy, anh Stark.”

“Xem ra lần này tôi về phải nghiên cứu xem làm sao cải tiến năng lực tìm kiếm của vệ tinh quân dụng rồi.” Tony quay đầu uống một ngụm whiskey.

Tuy lời này nói ra nghe giống như đang đùa nhưng Tony thật sự có hơi nghiêm túc nghĩ về vấn đề này. Bởi vì nước Mỹ có thể nói là một trong những quốc gia phát triển nhất về kỹ thuật vệ tinh hơn nữa cũng có ít nhất mười mấy vệ tinh quân sự đang bay quanh quỹ đạo Trái Đấ, nhưng khi tìm Tony lại không dựa vào những vệ tinh kỹ thuật cao này mà lại nhờ vào mũi của một chó mà tìm ra. Cách thức này thì từ thời tiền sử người ta đã làm rồi cho nên việc này khiến một nhà khoa học lớn như Tony cảm thấy không chấp nhận được, hoàn toàn không hài lòng với kỹ thuật hiện tại.

“Được rồi, dù nói thế nào thì cũng xem như mày đã cứu mạng tao.” Tony cúi người xuống nói với Hubbs: “Tao phải cảm ơn mày, mày muốn gì nào? Một người bạn gái xinh đẹp, một đống thịt bò thơm ngon tươi rói hay là một thùng thức ăn cho chó loại thượng hạng?”

Nghe được mấy lời này, mắt của Hubbs chợt tít lại, sau đó há miệng ra khiến người ta nhìn mặt con chó này cũng cảm nhận được niềm vui sâu thẳm trong lòng nó.

Nhìn bộ dạng không có đức hạnh đó của Hubbs, Coulson nói: “Ha ha, tuy rằng không hiểu lắm, nhưng tôi đoán ý của nó là muốn tất cả đấy.”

Tony ngồi thẳng người lên huýt sáo rồi nói: “Đúng là một con chó tham lam, nhưng mà rất hợp với tôi đây.” Sau đó anh nâng ly rượu lên định uống một ngụm nhưng khi ly rượu vừa đưa lên miệng thì chợt ngẩn ra: “Hả? Không đúng, nó nghe hiểu lời tôi nói sao?”

“Đương nhiên.” Coulson chớp mắt, trong lòng nghĩ nó không những hiểu lời anh nói mà còn có thể nói chuyện với anh đấy nhưng trước đó đã bị tôi dùng thịt bò và thức ăn cho chó mua chuộc rồi nên mới ngậm miệng. Nếu không thì bây giờ có lẽ đã xưng huynh đệ với anh rồi cùng bàn luận về lí tưởng cuộc đời rồi.

“Đúng là thần kỳ.” Tony nhướn mày nói nhưng sau đó anh cũng không truy cứu nữa. Dù gì một con chó dù thông minh đến đâu cũng chỉ là chó thôi.

“Chờ đến lúc anh gặp chủ nhân của nó thì sẽ biết cái gì mới gọi là thần kỳ.” Coulson nói.

“Con chó này không phải của các anh sao?” Tony ngạc nhiên hỏi.

“Không phải, chúng tôi vì muốn tìm anh cho nên đã đi mượn nó về. Vì chuyện này mà chúng tôi đã nợ người ta rồi.” Vì chuyện của Hubbs mà SHIELD thật sự đã nợ Evanson một món nợ lớn nhưng tình hình lúc ấy là do Evanson đã chủ động đề nghị đưa con Hubbs ra giống như vừa bán vừa cho chứ không phải SHIELD cố tình đến mượn cho nên cũng không hẳn xem là nợ.

Sở dĩ Coulson nói như thế là vì muốn đánh lạc hướng Tony, muốn anh ta cho rằng SHIELD vì muốn cứu được anh ta mà đã tổn hao công sức thậm chí phải nợ người khác. Từ đó khiến Tony nghĩ rằng anh ta đã nợ SHIELD một món nợ.

“Chủ nhân của nó là ai? Khi có thời gian tôi phải đến gặp người ấy, chính thức nói lời cảm ơn.” Tony nói. Anh thông minh như thế lẽ nào lại nghe không hiểu ý của Coulson sao? Thế nên đã trực tiếp đề xuất mong muốn được gặp Evanson, cùng lắm thì tôi thay các người trả nợ là được chứ gì? Dù sao nếu nợ SHIELD thì sẽ rất khó trả.

“Về việc của người đó thì tôi cần phải được phê chuẩn mới có thể nói cho anh.” Coulson nói. Việc của Evanson là quyền hạn cấp mười, bản thân tôi biết đến đã là vượt quyền rồi, sao có thể tiết lộ ra bên ngoài chứ? Hơn nữa, cho dù có thể nói tôi cũng sẽ không nói cho anh biết đâu. Với điều kiện kinh tế hiện tại của cái tên đó thì nói không chừng anh chỉ cần ném ra vài trăm ngàn đô la là có thể trả món nợ cho cậu ta rồi, làm gì dễ dàng như thế chứ?

Xem ra chuyện này tạm thời không thể nói được rồi, Tony cũng không hỏi tiếp nữa mà bắt đầu uống rượu. Còn Coulson cũng quay đầu ra ngoài cửa sổ, nhìn một chiếc máy bay vận chuyển quân dụng đang bay cách đó không xa. Bên trong chiếc máy bay này có xác và mảnh vụn của năm tên Tà hóa, tiểu đội của Corby cũng ở trên đó.

Họ sẽ hạ cánh ở một sân bay quân dụng khác. Sau đó người của SHIELD sẽ lập tức đón toàn bộ người và vật trên đó rồi tiến hành kiểm nghiệm ngay.

Mà trong lúc hai chiếc máy bay này đang bay về Mỹ thì ở Mỹ hiện giờ đang là hai giờ sáng.

Tại lãnh thổ Mỹ, một người lính canh vừa mới bước vào ca gác của mình tại trạm gác của một căn cứ quân sự. Trạm gác này là trạm đầu tiên của căn cứ thế nên cách căn cứ khá xa.

Nhưng ngay khi người lính này vừa vào trạm gác thì đã chặn một đội xe lại, đội xe này gồm một chiếc SUV và ba chiếc xe tải quân dụng. Người lính gác bước đến cửa sổ bên phải của chiếc SUV đi đầu, gõ lên cửa kính. Cửa kính sau đó từ từ hạ xuống, người ngồi bên trong là một sĩ quan mặc trang phục thiếu tá.

“Thưa sếp, vui lòng cho xem giấy phép.” Người lính gác lịch sự hỏi.

Viên sĩ quan đưa giấy phép ra, người lính kiểm tra phát hiện chẳng có vấn đề gì cả, thế là lập tức trả lại rồi nói: “Thưa sếp, mấy chiếc xe đằng sau chở gì đấy ạ?”

Viên sĩ quan trả lời: “Tiếp tế, chủ yếu là đạn dược.”

“Đạn dược?” Người lính gác nghi ngờ hỏi lại: “Tôi không nhận được thông báo tối nay có vận chuyển tiếp tế.”

“Chắc chắn là có sai sót ở đâu rồi, chúng tôi đang vội.” Viên sĩ quan nói.

“Tôi cần phải gọi điện hỏi lại.” Người lính gác quay đầu đi về phía trạm gác.

Lúc này viên sĩ quan quay lại nhìn một người đang thao tác trên laptop ngồi đằng sau. Người ấy ngẩng lên gật đầu, viên sĩ quan liền nói với người lính gác: “Khoan đã, tôi có giấy tờ đây.”

“Giấy tờ?” Người lính gác lại quay lại, nhận một túi hồ sơ từ tay viên sĩ quan. Anh ta mở hồ sơ ra xem thì phát hiện bên trong chỉ là giấy trắng, bèn giật mình ngẩng đầu lên thì thấy trong tay viên sĩ quan kia không biết từ lúc nào đã xuất hiện một khẩu súng giảm thanh chĩa thẳng vào đầu anh ta. Trước khi anh ta kịp phản ứng thì đã nghe một tiếng bụp vang lên giữa trán. Sau đó anh ta không còn cảm giác được gì nữa.

Còn ở phòng giám sát, trên màn hình giám sát hiện ra mọi việc vẫn bình thường. Phía trước trạm gác chẳng có gì cả, người lính gác vốn đã chết kia vẫn đang đứng gác một cách nghiêm túc ở đó.