Hiện tại trong không gian của cô có rất nhiều thứ, cô muốn tìm một cơ hội lấy chúng ra bán đi, như vậy cuộc sống của bọn họ cũng có thể khá hơn.

Thư Mạn thay một bộ quần áo khác, bước ra khỏi phòng.

Mặt trời đã lên cao, bà Vương đang ngồi vá áo dưới gốc cây trong sân, thấy cô dậy liền cười nói: “Mạn Mạn dậy rồi à, trong nồi có nấu cháo trắng, cháu mau ăn đi.

Thư Mạn gật đầu, sau khi rửa mặt xong, cô liền vào bếp bưng một chén cháo trắng ra, lấy một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh bà Vương.

Bà Vương ngẩng đầu nhìn cô một cái, mỉm cười nói: “Chia nhà rồi cũng tốt, cuộc sống cũng thanh thản hơn hẳn.

“Ai nói không phải chứ, sau này cháu sẽ kiếm được nhiều tiền, để bà được sống sung sướng hơn.

” Thư Mạn vừa ăn vừa nói.

Đang nói chuyện, cô vô tình ngẩng đầu lên nhìn sang nhà hàng xóm bên cạnh.

Hình như từ hôm qua bọn họ chuyển nhà đến đây, vẫn không thấy có ai sống ở đó, chẳng lẽ người đó đã rời đi rồi à?

Bà Vương thấy cô nhìn sang nhà bên cạnh ngẩn người, thở dài một tiếng: “Haiz, đứa nhỏ đó cũng thật đáng thương, ông bà ngoại mất rồi, mẹ cũng không còn, lại còn bị chính cha ruột đuổi ra khỏi nhà, một mình sống ở đây, cũng chẳng có ai quan tâm sống chết ra sao.

Thư Mạn giật mình, cô cứ tưởng bà sẽ ghét bỏ người đó giống như những người trong thôn, không ngờ lại đồng cảm với hắn như vậy.

Kiếp trước cô bị ép gả cho Ôn Lâm, nhưng hai người chỉ kết hôn trên danh nghĩa, trên thực tế cả hai đều ở riêng phòng.

Không bao lâu sau khi cô kết hôn, bà Vương lâm bệnh nặng, để chạy chữa cho bà, cô phải bôn ba khắp nơi, đối với người chồng trên danh nghĩa này, ấn tượng của cô rất mơ hồ.

Cô chỉ nhớ năm đó, một mình hắn đến thôn Tam Nguyên, vì kiếm ăn mà lên núi bị gãy chân, thêm vào đó là những lời đồn đại của thôn dân, hắn trở thành người đàn ông xấu xí vừa già, vừa nghèo, vừa què.

Sau khi cô gả cho hắn, ngoài việc kiếm ăn ra, người đàn ông đó không hề bước chân ra khỏi phòng, Thư Mạn vốn dĩ không muốn có quá nhiều tiếp xúc với hắn, như vậy rất hợp ý cô.

Bây giờ nghe bà lại thương cảm cho hắn, cô liền tò mò hỏi: “Bà ơi, người ta đều nói hắn là sao chổi, sợ hắn mang xui xẻo đến nhà mình, ai cũng ghét cay ghét đắng hắn, sao bà lại đồng cảm với hắn như thế?”

Bà Vương có chút kích động, đặt mạnh đồ xuống, tức giận nói: “Mấy người đó nói bậy, sao chổi cái gì? Rõ ràng là một đứa nhỏ đáng thương, bà đã nhìn đứa nhỏ này lớn lên từ khi nó mới 10 tuổi, nó cư xử rất lễ phép với mọi người, ông bà ngoại nó là người nổi tiếng hiền lành tốt bụng trong thôn, con cái dạy dỗ ra có thể kém cỏi đến mức nào chứ? Không biết là kẻ lòng lang dạ sói nào lại đi bịa đặt ra chuyện như vậy, hại nó bị thôn dân cô lập.

Nghe vậy, trong lòng Thư Mạn khựng lại.

Bà nói cũng có lý, kiếp trước mặc dù cô bị ép gả cho hắn, nhưng sau khi kết hôn, hình như hắn cũng không đối xử với cô quá tệ, cô nói ngủ riêng thì ngủ riêng, hoàn toàn tôn trọng ý muốn của cô, tính cách của hắn mặc dù có chút khép kín, nhưng không gây ra bất kỳ phiền phức nào cho cô.