Nghĩ đến đây, cô không khỏi có chút tò mò về người hàng xóm này.

Thấy cũng đã muộn, Thư Mạn húp hết chỗ cháo, chào bà một tiếng rồi ra khỏi nhà đi đến thị trấn.

Thôn Tam Nguyên cách thị trấn chỉ 2km, rất gần, bình thường muốn mua gì cũng rất tiện.

Thị trấn và thôn Tam Nguyên cách nhau một con sông lớn, chính phủ vì để người dân đi lại thuận tiện nên đã cho xây một cây cầu, mà cây cầu này lại nằm ngay đầu thôn Tam Nguyên.

Do vị trí địa lý đặc biệt, người dân các thôn khác muốn đi chợ đều phải đi qua thôn Tam Nguyên.

Lúc này, Thư Mạn vừa đi đến đầu thôn đã thấy trên đường có rất nhiều người dân các thôn khác đang rảo bước vào thị trấn.

Dưới gốc cây đầu thôn, mấy tên thanh niên hôm qua lại đến, hôm nay là ngày hội, nhiều cô gái thôn bên sẽ đi qua đây, sao bọn họ có thể bỏ lỡ cơ hội ngắm gái được chứ?

Thiếu Răng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, nằm dài trên tảng đá lớn, Tam Căn Mao ở bên cạnh thi thoảng xen vào câu chuyện của hai thanh niên còn lại.

Chu Đại Bằng vẫn là áo sơ mi trắng và quần tây đen, chân mang đôi giày da lau bóng loáng, trên tay hắn còn cầm một quyển sách, giả vờ đang đọc sách ở một bên.

Hôm qua, hắn giúp Thư Đan Đan gánh củi, làm bẩn mất chiếc áo sơ mi trắng duy nhất của mình, hắn cứ tưởng buổi tối Thư Mạn sẽ đến tìm hắn, giúp hắn giặt quần áo, không ngờ chờ đến nửa đêm vẫn không thấy ai đến.

Cha cậu là Chu Kiến Lập làm nghề lái xe tải, quanh năm suốt tháng chạy xe bên ngoài, mẹ hắn sợ chồng mình “ong bướm” ở bên ngoài , nên đã đi theo chạy xe cùng, ngoài miệng thì nói là để tiện chăm sóc bữa ăn giấc ngủ cho chồng.

Chu Kiến Lập đương nhiên không có ý kiến gì, nhưng lại khổ cho Chu Đại Bằng, ngày thường hắn đều ở nhà một mình, cơm nước, giặt giũ đều phải tự mình làm hết.

Trước đây, sau khi Thư Mạn làm xong việc nhà, ngày nào cô cũng đến giúp hắn giặt giũ nấu cơm, hắn đã được chiều quen, không ngờ cô bị sốt cao 3 ngày, vậy mà cả người đều thay đổi, hôm qua cô vậy mà không đến nấu cơm, giặt quần áo cho hắn, hại hắn phải nhịn đói cả đêm.

Nhịn đói thì thôi đi, hắn còn phải tự mình giặt quần áo, lớn từng này rồi mà hắn chưa từng giặt quần áo bao giờ, hắn giặt nửa ngày trời, vết bẩn trên vai áo có giặt thế nào cũng không giặt sạch, khiến cả người hắn bây giờ vô cùng khó chịu.

Bây giờ nhìn thấy Thư Mạn đi tới, hắn cứ tưởng cô đến để xin lỗi mình, bèn tức giận lườm cô một cái, sau đó đi đến dưới gốc cây cách đó không xa, ngồi quay lưng về phía cô.

Hắn chính là muốn để cô phải chờ, để cô biết tối qua cô không đến giặt quần áo cho hắn thì hậu quả nghiêm trọng đến mức nào.

Hắn còn cố tình chọn một vị trí cách xa mấy người bạn thanh niên kia một chút, chính là vì muốn đợi khi Thư Mạn đến tìm mình thì có thể dạy dỗ cô một trận ra trò.