Nếu có đứa trẻ nào không nghe lời, cha mẹ sẽ dọa chúng, còn quấy khóc nữa sẽ ném chúng sang nhà tên ôn dịch ở đầu thôn phía tây.

Ôn Lâm biết chuyện cũng chẳng buồn tìm hiểu nguyên nhân, dù sao hắn cũng không muốn tiếp xúc với ai, như vậy càng tốt.

Bây giờ hắn lại có hàng xóm, trong lòng hắn bỗng chốc tràn ngập sự tò mò, rướn cổ nhìn một hồi không thấy ai, bèn quay vào nhà định tiếp tục ngủ.

Thư Mạn nhìn thịt vịt trong nồi, thấy đã hầm nhừ, cô bèn gắp thịt vịt ra đĩa sạch, định xào thêm một đĩa rau.

Cô bắc chảo lên bếp, cho dầu vào, tiếng xèo xèo vang lên, rau xanh được cho vào chảo, cô nhanh tay đảo vài cái, nêm thêm chút muối, một đĩa rau cải xanh mướt đã hoàn thành.

Cô kê một chiếc bàn nhỏ ở trong sân, lấy thêm hai chiếc ghế đẩu cũ kỹ, bày thức ăn lên bàn, mỗi người một chén cơm trắng.

“Bà ơi, ăn cơm thôi.

” Thư Mạn hướng vào trong nhà gọi.

Bà Vương đang dọn dẹp nhà cửa, vừa rồi bà ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức, bà đã sớm đói bụng, lúc này nghe Thư Mạn gọi ăn cơm, bà liền bỏ đồ đạc xuống, nhanh chóng bước ra ngoài.

“Mạn Mạn, cháu nấu món gì thế? Ngửi thơm quá.

” Bà Vương vừa cười vừa nói.

“Cháu hầm thịt vịt, dạo này cháu bị bệnh, bà làm việc vất vả, tẩm bổ cho bà một chút.

” Thư Mạn nói.

Bà Vương rửa tay, bước tới nhìn, trên bàn bày một nồi lớn vịt kho tía tô, tỏa ra mùi hương hấp dẫn, bà nhịn không được nuốt nước miếng.

“Bà ơi, bà mau ngồi xuống, nếm thử tay nghề của cháu.

” Thư Mạn mỉm cười kéo bà Vương ngồi xuống.

Bà Vương nghi ngờ hỏi: “Mạn Mạn, cháu nói cho bà biết, con vịt này ở đâu ra thế?”

“Cháu mua của người trong thôn đấy ạ, chúng ta chia nhà không phải được chia 500 đồng à? Cháu nghĩ mới chia nhà, bữa đầu tiên phải ăn ngon một chút, nên mới mua một con vịt.

” Thư Mạn mỉm cười, gắp thức ăn cho bà Vương.

Bà Vương khựng lại, lời đến bên miệng lại nuốt xuống, chuyển sang cười nói: “Được, chúng ta ăn một bữa thịnh soạn.

Hai bà cháu cứ thế vui vẻ ăn một bữa no nê, sau đó tắm rửa đi ngủ.

Ngày hôm sau, Thư Mạn ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc, cô duỗi người một cái, mở mắt nhìn căn nhà yên tĩnh mà xa lạ, lúc này mới nhớ ra mình đã chia nhà, chuyển đến ở trong căn nhà tranh ở đầu thôn phía tây.

Căn nhà tuy cũ nhưng bà Vương rất đảm đang việc nhà, dọn dẹp đâu ra đấy, mùa hè mà ở trong căn nhà tranh này lại rất mát mẻ dễ chịu.

Nhưng lại không có điện, vậy thì không ổn rồi, buổi tối bọn họ chỉ có thể thắp đèn dầu, không an toàn mà ánh sáng cũng không đủ, bà Vương tuổi đã cao, nhìn mọi thứ không rõ, thêm vào đó buổi tối thiếu ánh sáng, rất dễ bị vấp ngã.

Nghĩ đến đây, Thư Mạn quyết định hôm nay sẽ vào thị trấn một chuyến, gọi người của cục điện lực đến kéo điện, tiện thể mua thêm một ít đồ dùng hàng ngày.

Mặc dù cô biết bản thân chỉ ở đây nhiều nhất là một năm, nhưng sống lại một đời, cô không muốn bạc đãi bản thân, càng không muốn bà Vương phải chịu khổ theo mình.