- Long Phong, chúc mừng anh!
Vừa vào phòng khách, đúng lúc Long Phong từ trên lầu bước xuống, sau khi liếc mắt nhìn Long Phong 1 cái, ánh mắt Trương Dương hơi sáng lên,cười nói.
Trong khoảng thời gian này, Long Phong cũng luôn bế quan, có Trương Dương cung cấp Tinh Huyết Đan và các loại linh dược, việc tu luyện của anh ta dường như không hề dừng lại/
Khổ tu như vậy có lợi mà cũng có hại có lợi là có linh dược giúp đỡ tốc độ tu luyện sẽ rất mau, chỗ bất lợi là được nuông chiều như vậy sẽ không tốt cho sự phát triển của Long Phong chẳng khác nào căn cơ không vững.
Tuy nhiên Long Phong từng có ngộ đạo, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không vấn đề gì, hơn nữa trong tay Trương Dương còn có 1 Đại Hoàn Đan cho dù tẩu hỏa nhập ma cũng không cần lo lắng.
Đối với Long Phong, Trương Dương không hề keo kiệt.
- cảm ơn!
Long Phong nhẹ nhàng cười, cười rất vui vẻ, bế quan lâu như vậy, cuối cùng đã có thành tích.
Nội lực tầng ba sơ kỳ của anh đã lên tầng ba trung kỳ, chưa đến 1 năm đã thăng tiến, ở cả Long gia anh tuyệt đối thuộc số ít, nếu không phải Trương Dương không tiếc cho anh linh dược tu luyện Long Phong sẽ không được như ngày hôm nay.
Tiếng cám ơn này, tuyệt đối xuất phát từ đáy lòng anh.
- Người anh em của tôi, còn khách khí như vậy sao!
Trương Dương nhẹ nhàng lắc đầu, cùng nhau vào sinh ra tử dĩ nhiên phải khác,quan hệ giữa hắn và Long Phong, còn gần gũi hơn so với Tô Triển Đào và Long Thành.
Nhìn Trương Dương, trên mặt Long Phong lại lộ ra một nụ cười khổ, nói:
- Tôi thăng tiến rồi nhưng so với anh vẫn còn kém xa!
Long Phong 26, 27 tuổi, tu vi tầng 3 trung kỳ chắc chắn là xuất sắc trong đám thanh niên, nhưng đây là so với người khác
Nếu so với Trương Dương, căn bản không thể so được
Trương Dương trở thành tầng 4 Đại viên mãn không hề giấu diếm anh ta, Long Phong hiện nay vẫn còn nhớ, sau khi anh ta biết Trương Dương là Đại viên mãn mồm đã há to đến mức có thể nhét vừa 1 trái lê.
Tầng 4 trung kỳ, trở thành Đại viên mãn Trương Dương đã mở một dòng sông mới, đây là chuyện trước kia anh căn bản không nghĩ tới.
Hiện nay tuy anh là tầng 3 trung kỳ, nhưng so với Đại viên mãn thì cách biệt không chỉ 1 chút, mà là cả một cái hào rộng.
- Trương Dương, đúng dịp anh và Long Phong đều xuất quan, tối nay chúng ta làm thật nhiều món ngon để chúc mừng một chút!
Mễ Tuyết nói bây giờ Mễ Tuyết cũng là người tu luyện nội lực biết rất nhiều chuyện trong giới tu luyện nội lực.
Cô đã hiểu các cấp độ phân chia nội lực, cũng biết người đàn ông của mình là một cao thủ trong giới.
Điều này khiến cô vô cùng tự hào, dù là cô gái nào cũng đều hy vọng người mình yêu mến là một anh hung chân chính, một hào kiệt thực sự
Nếu không có mấy tâm lý anh hung của mấy cô gái thì cũng chẳng có nhiều bộ phim về anh hùng cứu mỹ nhân đến thế.
- Được!
Trương Dương mỉm cười gật đầu, bế quan đã một tháng, ngày nào hắn cũng chỉ ăn chút đồ ăn, lâu lắm rồi không ăn món ngon miệng cũng nhạt thếch rồi.
Dựa vào thực lực của hắn hiện nay, cho dù 7,8 ngày không ăn cũng không vấn đề gì, nhưng tu luyện giả không phải thần tiên, cũng phải ăn uống mới sống được.
Thấy Trương Dương đồng ý, Mễ Tuyết rất vui, bắt đầu suy nghĩ tối nay sẽ nấu món gì.
Cho dù đã là tu luyện giả, nhưng tính khí trước đây của Mễ Tuyết vẫn chẳng chút thay đổi.
Bữa tối quả thực rất phong phú, Trương Đỉnh Phong, Trương Vận An đều đến, ngay cả Trương Bình Lỗ khó khăn lắm mới tụ tập với mọi người.
Bữa cơm này quả thực vui vẻ giờ cả nhà đều là tu luyện giả nội lực, trong lúc nói chuyện chẳng cần e dè gì nữa.
Cho dù là Khúc Mỹ Lan giờ cũng đã là đệ tử y thánh Vũ tong, còn là đệ tử duy nhất, dù là Trương Đỉnh Phong hay Trương Vận An đều có thái độ khác trước với cô.
Chính Trương Bình Lỗ cũng thường ngẫu nhiên nhắc đến cô, làm cho cô nàng cảm thấy rất vui.
Không còn cách nào khác, ai bảo Trương Dương khá lười, không chịu nhận đệ tử, y thánh Vũ tông mới thành lập chỉ có duy nhất một cô đệ tử này chỉ có mình cô đương nhiên một mình nhận được toàn bộ sủng ái rồi.
Hơn nữa biểu hiện của Khúc Mỹ Lan rất tốt, trưởng ấu có khác, vô cùng có chừng mực càng làm bọn Trương Đỉnh Phong yêu quý/
- Trương Dương, hôm nay em có đến chỗ ba anh đó!
Về phòng lúc nằm trên giường, Mễ Tuyết dựa vào người Trương Dương, nhỏ giọng nói.
- Trong khoảng thời gian anh bế quan, không có thời gian ra ngoài, em phải chịu khổ rồi!
Trương Dương ôm vai Mễ Tuyết nhẹ nhàng gật đầu, một tháng bế quan, không có thời gian ra khỏi nhà, dĩ nhiên cũng không có cơ hội đến chỗ Trương Khắc Cần rồi
Trong 1 tháng này mỗi cuối tuần chí ít Mễ Tuyết đến 2 lần, coi như là thay Trương Dương đi thăm và giải thích nguyên nhân.
- Đây là chuyện em nên làm, sao lại nói là vất vả chứ?
Mễ Tuyết ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Trương Dương, lại cười nói:
- Ba nói mấy hôm nữa sẽ đi Bắc Kinh hỏi anh có thời gian không, nếu có thì cùng đi, nếu không có thời gian thì đợi mấy ngày nữa hẵng đi!
- Mấy ngày nữa đi, nhanh vậy à, không phải nói là đợi tuần sau sao?
Trương Dương khẽ nhăn mặt, giờ đã đầu tháng 7 rồi Trương Khắc Cần quả thực có nói tháng 7 sẽ đi Bắc Kinh, nhưng nói là tuần sau, sẽ đi 1 thời gian ngắn.
- Em cũng không rõ lắm kế hoạch thay đổi nên qua quyết định đi sớm!
Mễ Tuyết lắc đầu, rồi lại ngửa đầu ra sau, nhìn sâu vào mắt Trương Dương:
- Trương Dương. Em cảm thấy chúng ta nên đi cùng, đã nhiều năm như vậy rồi, anh với ba chưa cùng nhau về nhà giờ hiểu lầm giữa hai người đã được giải quyết, nên cùng nhau về nhà, ít nhất cũng phải thăm người nhà chứ!
Tình hình của Trương Dương, Mễ Tuyết hiểu rất rõ.
Hồi tết, Trương Dương vì mới giải quyết hiểu lầm với Trương Khắc Cần chưa được bao lâu nên không về nhà, ngay cả Trương Khắc Cần cũng ở lại Trường Kinh đón tết.
Giờ hiểu lầm đã được giải trừ lâu như vậy, cùng về thăm họ hàng cũng là chuyện nên làm, càng không cần phải nói, năm đó chỉ Trương Dương và ba hiểu lầm nhau, không phải là hiểu lầm tất cả họ hàng.
- Được, mai chúng ta cùng về!
Trương Dương gật đầu, kỳ thật lúc trước Trương Khắc Cần nói chuyện này hắn đã đồng ý, giờ chẳng qua chỉ là đi sớm vài ngày thôi.
Gần đây hắn đã xuất quan, chẳng có việc gì làm, cùng ba về nhà 1 chuyến cũng chẳng sao, Mễ Tuyết nói đúng, hắn quả thực phải về thăm họ hàng 1 chuyến.
Trước kia hắn không hiểu chuyện, nhưng nhiều năm như vậy, hắn đã lớn rồi, cũng chẳng hiểu lầm nữa, không về cũng không được.
- Ba nghe tin này chắc chắn vui lắm!
Mễ Tuyết cười. Trương Dương thì nghiêng người, cười nói:
- chuyện này mai nói hôm nay đến giờ tu luyện rồi, chúng ta bắt đầu thôi!
Nhắc đến tu luyện mặt Mễ Tuyết lập tức đỏ hồng.
Dĩ nhiên cô biết tu luyện mà Trương Dương đang nói là gì, kỳ thực lúc song tu người có cảm giác thoải mái nhất là cô, không chỉ có thể tu luyện, mà còn đem lại cảm giác sung sướng mãnh liệt.
Mễ Tuyết đỏ mặt gật đầu, Trương Dương lập tức lật người qua, Mễ Tuyết bị Trương Dương đè xuống, bàn tay linh hoạt ấn vào công tắc đèn.
Căn phòng lập tức chìm trong bống tối, tiếng rên rỉ và thở dốc cùng lúc vang lên.
2 ngày nay Trương Dương rất bận rộn, lần này không phải tu luyện nội lực mà vì chuẩn bị về nhà thăm người thân.
Người thân ở Bắc Kinh của Trương Dương dĩ nhiên là cô của hắn, người cô này Trương Dương đã 3 năm không gặp, lúc hắn với ba hiểu lầm, cô thường xuyên đến thăm hắn trước kia khi hắn học đại học, chính cô đã đưa hắn đến Trường Kinh.
Cô rất tốt với hắn, có điều mấy năm nay sức khỏe không tốt, nên không thể ra đến thăm hắn được. Nguồn: http://truyenfull.vn
Nghĩ đến đây, Trương Dương trong lòng cũng có chút tự trách, hắn hoàn toàn kế thừa tất cả trí nhớ của Trương Dương trước kia, nhưng cũng có chút tình cảm không để ý đến, nếu biết sức khỏe của cô không tốt, hắn đã sớm về thăm rồi.
Trên thế giời nay, người có y thuật tốt như mình gần như không có.
Trừ cô còn có mấy người bà con thân thuộc nữa
Có lẽ vì quan hệ với Trương Khắc Cần, từ nhỏ họ đã đối xử với mình rất tốt, trương dương cũng có chút ấn tượng, nhưng đều ở 10 năm trước
Trong 10 năm này, bọn họ không liên hệ với Trương Dương nữa, tình cảm của Trương Dương với mấy người này cũng phai nhạt.
Nhưng dù nói thế nào thì cũng là người thân của mình đã về thì cũng phải chuẩn bị chút quà.
Đương nhiên, nhưng người này chắc chắn không so được với cô nên quà tặng cũng khác, Trương Dương sẽ không chí công vô tư đối xử công bằng được.
Đi dạo 2 ngày cuối cùng Trương Dương cũng mua cả 1 xe đồ, 10 năm rồi, lần đầu tiên về lại Bắc Kinh, Trương Dương không thể nói rõ có gì không yên, nhưng trong lòng quả thật có chút dao động
Dao động này, đều là ảnh hưởng của những tình cảm trước đây, những thứ Trương Dương trước kia lưu lại rất ít khi ảnh hưởng đến Trương Dương hiện nay.
1 ngày sau, Trương Dương nhận được điện thoại của Trương Khắc Cần, sáng ngày mai Trương Khắc Cần sẽ bay về Bắc Kinh, Trương Dương phải đi trước 1 ngày lái xe thẳng đến Bắc Kinh.
Sở dĩ phải tách nhau đi như vậy, chủ yếu là vì đám Truy Phong.
Lần này Trương Dương vốn không muốn rời xa đám Truy Phong dù sao Truy Phong cũng là ngựa, không dễ đem đi như Tia Chớp và Vô Ảnh, lần này dù nói thế nào Truy Phong cũng không chịu ở nhà, Trương Dương mà không đem nó theo, nó sẽ ở nhà phát điên.
Trong nhà có Trương Bình Lỗ và Trương Đỉnh Phong, cũng không lo bị Truy Phong phá hoại
Nhưng ranh con này có tốc độ đệ nhất thiên hạ, nó mà thực sự chạy, ngay cả Trương Bình Lỗ cũng chẳng đuổi kịp, cuối cùng Trương Dương đành phải mang nó theo.
Ngồi trên xe Hummer Truy Phong ngửa đầu đắc ý, còn hí hí mấy tiếng.
Tia Chớp và Vô Ảnh không ngừng nhảy nhót trên người Truy Phong, hai tiểu tử này lại chơi mèo đuổi chuột, một đứa trốn một đứa đuổi, còn không được dùng sức mạnh linh thú đặc biệt của chúng nữa.
Nhìn ba tên nhóc đều vui vẻ, Trương Dương chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu ngồi trên ghế phụ
Trước mặt chiếc Humme là chiếc Bugatti số lượng có hạn Mễ Tuyết đang đứng trước cửa, còn mặc một bộ đồ rất phong cách/
Mễ Tuyết rất ít khi ăn mặc như vậy ngay cả Trương Dương cũng chưa từng thấy cô nàng ăn mặc thế này, Mễ Tuyết bây giờ là một cô nàng rất sexy.
- Trương Dương chúng em đi trước nhé!
Nói với Trương Dương một tiếng, còn tặng 1 nụ hôn gió, Mễ Tuyết lên xe mở máy lái đi như bay, Khúc Mỹ Lan ngồi ở ghế phụ, lần này đi Bắc Kinh chẳng có chuyện gì lớn nên cũng đưa bọn họ đi cùng.