Trước khi Trương Bình Lỗ rời đi, Hoa Phi Thiên đã lái xe đi rồi.
Trương Dương không hề động đậy, Trương Bình Lỗ không che dấu khí tức mãnh liệt kỳ thực là đang tiếp viện cho hắn, nói cho hắn biết mình sắp đến, lúc này không thể rời đi, dù thế nào cũng phải đợi Trương Bình Lỗ rồi tính tiếp.
Tốc độ của Trương Bình Lỗ thật nhanh, ông chẳng cần quan tâm đây là thành phố, cũng chẳng để ý có ai nhìn thấy không.
Nhưng cũng may người thực sự chú ý đến ông cũng không nhiều, ông cũng che giấu cơ thể mình, sau khi Hoa Phi Thiên rời đi chỉ khoảng 2, 3 phút sau, ông đã tới.
- Dương Dương!
Nhìn thấy Trương Dương quần áo không chỉnh tề, Trương Bình Lỗ vội vàng chạy tới.
Trên mặt ông lộ vẻ sự lo lắng, ông lão này thực sự quan tâm đến Trương Dương, lo lắng cho Trương Dương.
Nhìn Trương Bình Lỗ tràn đầy thân thiết, Trương Dương trong lòng đột nhiên dâng lên một cỗ cảm động, để cho ông cụ phải vội vàng lo lắng chạy đến đây, bản thân hắn đã không đúng, lúc nãy chú ý một chút thì chuyện này đã không xảy ra rồi, tuy nhiên lúc nãy hắn quả thật đã không thể tự khống chế được mình.
Giao thủ với cường giả đồng cấp, muốn áp chế sức mình, quá khó khăn.
Nghiêm khắc mà nói, Trương Bình Lỗ và Hoa Phi Thiên đều cùng một loại người.
Bọn họ vì gia tộc có thể từ bỏ chính mình, đều trung thành tuyệt đối với gia tộc mình.
- Ông cụ, cháu không sao!
Trương Dương nhẹ nhàng lắc đầu, Trương Bình Lỗ nhìn kỹ Trương Dương một lúc, cũng nhẹ nhàng thở ra.
Trương Dương quả thật không sao, điểm này ít nhất ông có thể nhìn ra, tuy nhiên dao động năng lượng xung quanh rất hỗn loạn, rất rõ ràng vừa rồi từng có một hồi đại chiến.
Hơn nữa nơi này bốn phía bị hư tổn không nhẹ.
- Là ai?
Trương Bình Lỗ nhẹ giọng hỏi, ông hỏi rất đơn giản, tuy nhiên Trương Dương hiểu rõ ý ông.
Có thể uy hiếp được Trương Dương chỉ có thể là Đại viên mãn hiện nay trong nước người đạt đến cảnh giới Đại viên mãn không nhiều, có thể đếm được, nhất định là người nào đó trong số này
Giống như lúc nãy Hoa Phi Thiên chỉ cảm nhận khí tức đã biết rõ là Trương Bình Lỗ vậy
Trường Kinh chỉ có ba người bọn họ là Đại viên mãn, vừa không cần che dấu, vừa vội vả chạy tới chỉ có thể là Trương Bình Lỗ mà thôi.
- Hoa Phi Thiên!
Trương Dương nhẹ nhàng hộc ra cái tên, Trương Bình Lỗ thoáng sửng sốt, bật thốt lên
- Là hắn?
Trong mấy Đại viên mãn, có thể nói khiến mấy Đại viên mãn lâu đời như họ kiêng kỵ kỳ thực chỉ có hai người, hai Đại viên mãn này đều tự lĩnh ngộ tự nhiên chi đạo, thăng lên Đại viên mãn, ở đây không tính Trương Dương, Trương Dương là người thứ ba.
Trong 2 người này, có 1 người khiến họ coi trọng nhất
Đó là Hoa Phi Thiên Hoa Phi Thiên hiện nay chưa được 80 tuổi, là Đại viên mãn trẻ tuổi nhất lại tự mình lĩnh ngộ, chẳng ai biết được gã có thể đột phá tầng năm không.
Một khi Hoa Phi Thiên đột phá tầng năm, Hoa gia tất nhiên quật khởi, ngay cả Long gia cũng không chống lại được họ.
Cho nên vừa nghe thấy tên Hoa Phi Thiên, Trương Bình Lỗ có chút bất ngờ nhưng lại nằm trong dự liệu, người này có hy vọng tiến vào tầng năm, dĩ nhiên sẽ không muốn có người khác có hy vọng tiến vào tầng 5 rồi.
- Ông cụ, hắn không làm gì được con, trước khi ông đến hắn đã đi rồi!
Trương Dương lại nhẹ giọng nói, đây chỉ là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với Hoa Phi Thiên, bất quá hắn lại cảm thấy Hoa Phi Thiên là người rất thú vị, trong lời nói không tránh có chút thiên vị.
Ít nhất hắn không có tố cáo, không nói xấu Hoa Phi Thiên.
- Hừ, may là hắn đi sớm, bằng không hôm nay ít nhất phải để hắn lưu lại chút gì đó!
Trương Bình Lỗ hừ lạnh một tiếng, trên người hiện lên chút sát ý.
Trương Dương giờ là nhưng vảy ngược (Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận) của Trương gia , cũng là vảy ngược của Trương Bình Lỗ, bất kể là ai, đối phó với Trương Dương đều là địch nhân của ông, ông tuyệt đối sẽ không buông tha.
Ông nói phải để Hoa Phi Thiên lưu lại chút gì đó, cũng không phải mạnh miệng.
Ông và Trương Dương hai Đại viên mãn, Hoa Phi Thiên chắc chắn không chống lại được, nói đánh chết Hoa Phi Thiên thì có chút khó khăn, nhưng liên kết đánh cho gã bị thương , thậm chí làm gã trọng thương thì khả năng rất lớn.
Hai Đại viên mãn liên thủ uy lực rất hùng mạnh.
Đây cũng là lý do vì sao Trương gia có hai Đại viên mãn, người khác không thể ngăn cản được sự phát triển của họ vậy
- Ông cụ, đã làm ông lo lắng còn bắt ông phải chạy đến đây một chuyến rồi!
Trương Dương có chút áy náy nói, Trương Bình Lỗ vội vàng chạy tới, quả thực là đã uổng công rồi.
Tuy nhiên nếu không phải Trương Bình Lỗ đến, trận đấu giữa hắn và Hoa Phi Thiên nói không chừng sẽ vẫn chưa dừng lại, trong khoảng thời gian ngắn hắn có thể chống đỡ, nhưng một lúc sau, e rằng người ở thế hạ phong sẽ là hắn, chênh lệch thực lực khiến sức bền của hắn không bằng được Hoa Phi Thiên.
Đương nhiên, nếu dùng năng lượng bạo liệt thì khác, đáng tiếc năng lượng bạo liệt uy lực quá lớn, cho dù là Trương Dương cũng không phải lần nào cũng chắc chắn dùng được.
- chạy tới đây thì sao, hắn dám đến nữa, ta cũng dám chạy đến Hoa gia 1 chuyến!
Trương Bình Lỗ dựng râu, dường như có vẻ còn đang tức giận.
Trương Dương bất đắc dĩ lắc đầu, đứng yên không nói gì, hắn biết rõ, ông cụ này đơn thuần là lo lắng hắn nên mới nói nhảm.
Chạy tới Hoa gia, ông cụ có thực lực này, nhưng đến đó có thể làm được gì?
Đừng quên, Hoa gia ở Trường Bạch sơn, nơi đó có một linh thú cũng đáng sợ như huyền thử ở núi Dẫn Long vậy, có một linh thú như vậy, chắc chắn Trương Bình Lỗ sẽ chẳng làm gì được Hoa gia, có khi ông cũng sẽ thê thảm như Hô Diên Phong.
Những chuyện thế này, dĩ nhiên Trương Dương không để ông cụ làm rồi, có điều hiện giờ ông cụ đang tức giận, phải đợi quay về mới có thể giúp ông tiêu giận được
Quần áo Trương Dương đã rách cả cuối cùng vẫn là Trương Bình Lỗ đi mua cho hắn 1 bộ, 2 người lúc này mới chầm chậm trở về. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Hôm nay đấu một trận,mặc dù bất phân thắng bại nhưng cũng khiến Trương Dương hiểu, giữa hắn và Đại viên mãn chân chính vẫn có chút chênh lệch, chênh lệch này có thể dựa vào Kiếm pháp Phá Thiên để bù đắp, nhưng không thể bù đắp quá lâu.
Cuộc chiến lần này đã giúp đỡ hắn rất nhiều đây cũng là lần đầu tiên hắn được đấu với cao thủ cùng cấp sau khi trở thành Đại viên mãn.
Giờ thậm chí hắn còn nghĩ nếu Hoa Phi Thiên không bỏ đi thì tốt, nếu ở lại Trường Kinh, sau này sẽ có cơ hội giao thủ, như vậy sẽ giúp rất nhiều cho sự trưởng thành sau này của hắn.
Hai người cùng nhau trở về, khiến Trương Đạo Phong và Trương Vận An đều hơi hoảng hốt.
Ông cụ thường xuyên vài ngày không lộ diện, không ngờ hôm nay lại về cùng với Trương Dương.
Trước kia Trương Dương và Hoa Phi Thiên tạo ra chấn động lớn, nhưng chỉ chấn động đến Trương Bình Lỗ thôi, hai người này chẳng phát hiện điều gì bất thường cả. Đây chính là chênh lệch thực lực.
Sau khi nghỉ ngơi nửa ngày, sáng sớm hôm sau, Trương Dương hiếm khi trở về trường.
Sau khi hắn đến trường đã khiến Chu Đạo Kỳ giật mình, vô duyên vô cớ, không mời mà Trương Dương lại tự chạy đến, ông cũng thắc mắc không biết hôm nay mặt trời mọc đằng tây không nữa.
Trong lòng nghi hoặc, nhưng Chu Đạo Kỳ vẫn vui vì Trương Dương đến, vội vàng kéo hắn đến chỗ tổ nghiên cứu đề tài, để hắn chỉ dạy cho mấy thành viên nghiên cứu kia.
Hôm qua vì Hoa Phi Thiên nên Trương Dương cũng không tiếp xúc với mấy người này.
Đối với yêu cầu của Chu Đạo Kỳ, Trương Dương cũng chỉ có thể đồng ý đến đến đây mục đích lớn nhất là muốn xem thử Hoa Phi Thiên có ở đây không.
Điều khiến hắn thất vọng là hôm nay Hoa Phi Thiên không đến trường, còn xin phép Chu Đạo Kỳ nghỉ phép 3 ngày dù nói chỉ 3 ngày, nhưng 3 ngày sau Hoa Phi Thiên có quay lại hay không Trương Dương cũng không biết.
Rất có thể, Thủ hộ giả Hoa gia này sẽ rời khỏi Trường Kinh, trở về Trường Bạch sơn, dù sao giáo sư cũng không phải là nghề chính của gã.
Chuyên tâm giảng giải cho mấy người này một ngày trời, Trương Dương mới được Chu Đạo Kỳ thả đi, ngày hôm nay, cung khiến các sinh viên và giáo sư nghiên cứu vô cùng thỏa mãn.
Trương Dương giảng giải mới là chính xác nhất, lần giảng giải này lại giúp cho rất nhiều người hiểu ra vấn đề, cũng càng thêm khâm phục Trương Dương .
Từ trường về, lần này Trương Dương không ra khỏi nhà, quyết định tạm thời bế quan.
Sau khi giao thủ với Hoa Phi Thiên đã khiến hắn ngộ được không ít điều mới, cộng thêm thời gian hắn thăng lên Đại viên mãn quá ngắn, cần phải củng cố thêm 1 năm, bế quan là lựa chọn tốt nhất của hắn.
Lần bế quan này hắn đi thẳng đến một cái hồ.
Ngoại trừ mỗi tuần hai ngày cố định giúp Mễ Tuyết tu luyện ra, thời gian còn lại Trương Dương một mình bế quan tu luyện.
1 tháng đối với Trương Dương mà nói thu hoạch được không ít, cảnh giới của hắn cũng càng kiên cố hắn hiện tại, nếu có giao thủ lần nữa với Hoa Phi Thiên có thể chống chọi thời gian dài hơn, hơn nữa sẽ gây được nhiều uy hiếp hơn đối với Hoa Phi Thiên.
- Công tử, ngài xuất quan rồi!
Khúc Mỹ Lan đang chăm sóc hoa cỏ ngoài cổng, đột nhiên quay đầu, mừng rỡ kêu lên.
Đây là niềm vui bất ngờ lphát ra từ nội tâm, bây giờ Khúc Mỹ Lan càng thêm tôn kính,Trương Dương, so với trước kia còn tôn kính hơn.
- Đúng vậy, cô đã rất cố gắng!
Trương Dương khẽ mỉm cười, Khúc Mỹ Lan sau khi bị phế công Trương Dương tu luyện lại, giờ cũng hơn một tháng rồi.
Tốc độ tu luyện lại của cô nàng không so được với Long Phong, tuy nhiên lúc này cũng đã có tu vi tầng 1 sơ kỳ, tu luyện lại được nội lực rồi.
Hơn nữa nội lực của cô bây giờ còn thuần hậu hơn trước kia, dựa theo tốc độ tu luyện này, sẽ nhanh chóng khôi phục tu vi tầng 1 trung kỳ, này nếu so với tốc độ tu luyện trước kia của cô thì mau hơn nhiều.
Dựa theo tốc độ bây giờ, đột phá tầng 2 cũng có hy vọng rất lớn, thậm chí tương lai cô còn có khả năng đột phá tầng 3.
Nội lực tầng 3, đây là chuyện trước kia cô không dmas nghĩ đến, trước kia tuy bà lão mà cô sợ hãi chẳng qua cũng chỉ có nội lực tầng 3, giờ bản thân cô có hy vọng lớn, đối với Trương Dương dĩ nhiên càng thêm cảm kích, càng thêm tôn kính.
- Cảm ơn công tử đã giúp!
Khúc Mỹ Lan vội vàng khom người thi lễ, cô hiện giờ đã là đệ tử chánh thức của y thánh Vũ tông, không còn tùy tiện với Trương Dương như trước nữa mỗi lần đều có biểu hiện cao thấp khác nhau
- Đó là do cô tự mình cố gắng không cần phải cảm ơn người khác!
Trương Dương khẽ mỉm cười, không ngăn cản động tác của cô nàng, kỳ thực Trương Dương cũng chẳng thích rườm rà như vậy, vẫn thích tự nhiên hơn
Khổ nỗi dù hắn có nói gì, Khúc Mỹ Lan vẫn cứ như vậy, ở cùng với bà lão kia từ nhỏ đã hình thành quan niệm, khiến cho cô nàng rất chú trọng đến cao thấp trong môn phái, bất kể Trương Dương nói như thế nào cô đều không thể làm theo, Trương Dương đành để mặc, không quản nữa.
- Trương Dương, anh xuất quan rồi!
Bên ngoài 1 chiếc xe tiến vào, xe vẫn chưa dừng lại, ngay cả chài khóa vẫn chưa rút, Mễ Tuyết đã vui vẻ nhảy xuống xe
Mễ Tuyết cũng tu luyện nội lực, giờ cũng có tu vi tầng 1 trung kỳ, so với Khúc Mỹ Lan cao hơn 1 chút, từ trong xe nhảy ra với cô ấy căn bản chẳng vấn đề gì.
Khúc Mỹ Lan vội vàng đi tắt máy, Trương Dương kéo Mễ Tuyết vào phòng, tuy nhiên thấy Trương Dương nhẹ nhàng lắc đầu cũng hiểu, hắn không đồng tình với động tác vui mừng lúc nãy của Mễ Tuyết.