Trống trường vang lên một hồi kết thúc giờ ra chơi náo nhiệt. Giáo viên từ khu văn phòng nhanh chóng về các lớp học.

Thầy chủ nhiệm 12A vừa đặt chân tới cửa, cả lớp im phăng phắc. Nhìn gương mặt thầy căng thẳng thế kia, ai lại dám ho he gì chứ! Thầy nghiêm nghị bước tới bàn giáo viên, đặt chiếc cặp da đã sờn xuống bàn gỗ, ho nhẹ một tiếng rồi bắt đầu giờ sinh hoạt:

- Như các em đã biết... vừa qua trường ta đã phải nghe tin rất đau buồn về sự ra đi của cô Ánh...

Dưới lớp bắt đầu có tiếng xôn xao. Thầy ổn định lớp, rồi, vừa nói vừa quan sát thái độ của những học sinh cần được lưu ý.

Khánh An như mọi khi vẫn chăm chú nghe theo lời giáo viên nói. Cô ngoan ngoãn, gương mặt đầy mong đợi, hai mắt sáng lấp lánh, chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống từng lời một của người thầy.

Hải Dương có vẻ chẳng để lời nào lọt vào tai. Anh hờ hững nhìn ra sân trường từ khung cửa sổ, bàn tay chống cằm ra vẻ suy tư. Không biết là đang nghĩ gì?

Hiểu Minh đã gục xuống ngủ không biết trời trăng từ lâu. Giờ nào cũng thế...

Đào Tuấn lúi húi cúi xuống ngăn bàn. Cậu đọc trộm truyện, sớm đã vứt bỏ giờ sinh hoạt này sang bên kia đại dương rồi.

Thầy giáo chủ nhiệm gõ gõ ngón tay lên mặt bàn. Thái độ này vẫn như bình thường, có gì khác trước ư? Nếu giả dụ theo như lời đội trưởng Hoàng Bảo là đúng, vậy những đứa trẻ này cũng quá biến thái. Không, không, chắc chắn thầy đang nghĩ nhiều, dù sao đội trưởng cũng chỉ nói đó là suy đoán.

- Buổi sinh hoạt hôm nay thầy muốn thông báo với các em, cuối tháng này nhà trường sẽ tổ chức kì thi cuối kì. Thầy hi vọng các em có thể bỏ đau buồn qua một bên để đạt được kết quả tốt nhất...

Cả lớp vừa nghe thông báo thi học kì là lại ầm lên. Nhanh thật, chơi còn chưa đủ mà, mấy nữa là thi tốt nghiệp đâu.

Thời gian tàn nhẫn, lặng lẽ trôi qua chẳng chừa ai...

Tuy không mấy quan tâm thầy giáo đang nói gì nhưng Hải Dương vẫn nắm bắt được thông tin quan trọng. Thi học kì à? Anh chau mày suy nghĩ, bắt đầu kế hoạch ôn tập từ giờ liệu có muộn quá không nhỉ?

***

Thời gian ôn thi học kì, Hải Dương luôn tranh thủ từng chút một chạy tới đến gặp Khánh An. Nguyên do thì ngay cả bản thân anh cũng không biết, chỉ là cảm thấy, gặp cô... ừm... có chút thoải mái.

Trái ngược với Hải Dương, Hiểu Minh ngày ngủ đêm chơi game, không có lấy phong thái nào của học sinh cuối cấp. Bề ngoài là vậy, duy chỉ có Hiểu Ân cảm thấy sự khác lạ của anh trai

Thời gian gần đây, Hiểu Minh luôn lén lút gọi điện thoại, hắn khẩn trương gấp gáp dường như đang sợ hãi điều gì đó. Hay, hắn trở lên nhạy cảm với tiền bạc hơn. Con người hoang phí trước kia biến đâu mất, thay vào đó, có cái gì ở hắn, sự trưởng thành.

Hiểu Ân lại là người hay lo nghĩ linh tinh. Thấy anh trai mình vậy, cô không nghĩ theo hướng tích cực. Cô sợ... hắn vướng vào rắc rối với những người xấu. Ừm, cũng đâu trách cô được, Hiểu Minh cũng được coi là một tay chẳng tốt đẹp gì!

Cánh cửa gỗ từ từ được đẩy ra, Hiểu Ân khẽ lên tiếng:

- Anh...

Sự im lặng bao trùm căn phòng khiến Hiểu Ân cảm thấy ngại ngùng. Cô lúng túng đứng ở cửa, không biết nên vào hay nên ra. Không dễ chịu.

Người thanh niên đứng trước gió, tay chống lên lan can, gương mặt cau lại vì căng thẳng. Hiểu Minh có biết sự xuất hiện của Hiểu Ân trong căn phòng này nhưng hắn không nghe thấy cô nói. Đầu hắn nổ tung mất, bao nhiêu ý nghĩ ngổn ngang tranh cãi trong đầu. Hắn ngột ngạt  khi chìm nghỉm dưới từng đợt sóng của sự thật không ngừng giày vò tâm trí, bóp ngạt hắn...

Đôi bàn tay dịu dàng kéo Hiểu Minh trở về thực tại. Hiểu Ân lay lay người hắn, cô hỏi:

- Anh... Anh sao thế?

Trước gương mặt lo lắng của cô, hắn cảm thấy lòng mình chợt thắt lại. Hắn cố tỏ ra bình thường nhất, yêu chiều xoa đầu cô, cười:

- Anh không sao! Ôn thi hơi mệt ấy mà!

- Anh nói thật không đấy? Không được nói dối Hiểu Ân nha...

- Ừ... Em về nghỉ đi, khuya rồi!

Cô ngoan ngoãn nghe lời hắn đi về phòng. Trước khi đi ra còn quay lại lườm hắn cảnh cáo. Hắn nhìn theo, cười cười cho qua chuyện.

Hắn cảm thấy khó thở.

Hiểu Ân, anh xin lỗi...

***

Những ngày thi cuối kì yên bình trôi qua. Khoảng một tuần sau đó, kết quả được công bố...

Giờ ra chơi ồn ào. Kết quả cuối kì sắp được công bố, có người lo lắng về điểm số của mình, có người lại lo cho điểm người khác. Lấy gần như góc bà tám 12A này đây, vừa liếc trộm về Khánh An vừa nói.

- Cậu nói xem, đứng đầu kì thi này là ai?

- Thế cũng phải hỏi, không phải Khánh An à!!!

- Đúng, đúng, từ cấp II đã thế rồi! - Một người khác phụ họa.

- Hoa khôi của lòng tôi có khác!

- Này, này, đừng có linh tinh, hoa khôi của chung.

- Haha... có khi sắp không là của chung nữa đâu! - Hiểu Minh đột ngột quàng vai cậu bạn vừa nói, ra hiệu cho cả đám nhìn về phía hoa khôi.

Hải Dương đứng bên bàn Khánh An, hai người cười đùa vui vẻ. Anh và cô thân thiết như hình với bóng, đi đâu cũng có nhau. Không thể phủ nhận một điều, riêng việc đó cũng khiến khối người ghen tị.

Nhìn hai gương mặt sáng sủa vui đùa với nhau, có người khẽ cảm thán:

- Gió tầng nào gặp mây tầng đó!

- Xin lỗi đi nhé, hoa khôi của tôi xuất sắc như kia, Hải Dương làm sao sánh được.

- Cẩn thận cái mồm của cậu, em tôi đương nhiên là giỏi! - Hiểu Minh vừa nói vừa lườm kẻ vừa phát ngôn kia - Giờ về, cổng trường!

- Ơ, ơ, thôi nào, cậu đâu cần làm đến mức đấy!!!

Cả đám cười ầm lên. Tuổi trẻ mà, cần những giây phút trêu đùa nhau thế này chứ!

***

Ở một góc không xa, đương nhiên Hải Dương và Khánh An nghe được cuộc trò chuyện của đám bạn. Cô đang định tiếp tục chủ đề còn dang dở thì điện thoại “ting” một tiếng, có thông báo mới. Thông báo về xếp hạng điểm thi cuối kì.

Thông báo vừa tới, cả lớp lại nhốn nháo cả lên.

Gì đây? Gì đây?

Khánh An chỉ đứng hạng 2 thôi ư? Và, kì quái, Hải Dương... hạng 1???

Nhận được kết quả, gương mặt Khánh An khẽ biến đổi trong giây lát. Cảm giác bị vượt mặt này, cô không thích. Không ai được vượt qua cô. Không một ai... kể cả Hải Dương. Tay cô nắm chặt lại. Những lời bàn tán làm cháy lên ngọn lửa trong cơ thể cô. Nóng rực. Sự nhục nhã của kẻ thua cuộc.

Cô ghen tị.

Tuy nhiên, dù trong lòng có khó chịu thế nào, ngoài mặt Khánh An vẫn tươi cười chúc mừng bạn. Không có lần sau đâu, cô nhủ thầm.

“Ting” thông báo tới tiếp, lần này là kết quả tổng kết kì.

Vừa nhìn, khóe môi Khánh An đã nhếch lên. Cô đã nói mà, không có lần sau. Điểm tổng kết kì I của cô ở vị trí cao nhất. Ai có thể hơn cô được chứ!!!

***

5 giờ chiều, nắng đã tắt từ lâu. Trời âm u xám xịt. Thỉnh thoảng lại có cơn gió cắt da cắt thịt thổi qua khiến người đi đường run rẩy vì lạnh.

Giữa cái lạnh như vậy, vẫn còn có kẻ vừa đi vừa huýt sáo. Khánh An mặt mày hớn hở, bước đi nhẹ bẫng, miệng xinh ngân nga giai điệu yêu thích. Hải Dương đi cạnh, không nhịn được liếc trộm cô vài cái, lòng rộn ràng.

Tuổi trẻ của chúng ta là vậy...

Đôi khi, chỉ cần một nụ cười, một lời nói, một hành động nhỏ của người cũng đủ để lòng ta rạo rực, đêm ngày nhớ mong, chỉ ước sao chuỗi ngày an ổn này kéo dài mãi.

***

Yên bình quả là điều xa xỉ ở thị trấn nhỏ này.

Màn đêm buông xuống cũng là khi sương mù kèo về.

Trời tối đen, đèn điện tắt từ lâu, sự tàn độc ngự trị, tội ác lần nữa diễn ra.

Trong căn nhà ở cạnh sông, người phụ nữ như con rối, mơ mơ hồ hồ vội vã lau sạch sẽ vết máu kéo dài. Đôi mắt bà ta vô hồn, miệng cười man rợ.

Giải thoát.