Sau sự kiện xảy ra ở trường, những cơn ác mộng đã quay trở lại. Hình ảnh thay đổi, giờ chỉ xoay quanh về người bí ẩn trong nhà vệ sinh và màn sương kì quái cũng chẳng kém.

Sáng chủ nhật, Hải Dương không ngủ được. Anh tranh thủ thời gian yên bình buổi sớm, ngồi lặng người ngắm nhìn khu vườn nhà người bác.

Bí thư Hoan dậy, ra khỏi cửa đã thấy cháu trai mình ngồi ngẩn ngơ trên ghế đá cạnh vườn hoa. Ông tiến lại gần Hải Dương.

Nghe được tiếng bước chân trầm ổn, Hải Dương ngẩng đầu về phía cánh cửa ngôi nhà. Ông bí thư vừa đến vừa tươi cười:

- Cháu dậy sớm thật, có muốn đi ra ngoài dạo với bác không? Cháu đã nghe về ngôi đền thờ thần núi của thị trấn này chưa? Bác định đến đó, muốn đi cùng chứ? – Ông dừng lại một lát sau khi nói cả hơi dài, rồi, ông nói tiếp - Ừm, kiểu đi đổi gió ấy! Trên núi cũng khá thoáng...

Hải Dương không suy nghĩ gì nhiều, anh đồng ý. Một cảm giác lạ từ đâu xâm chiếm cơ thể, có cái gì đó đang thôi thúc anh, nhất định phải đến ngọn núi, hay chính xác hơn là ngôi đền kia. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Anh tự hỏi chính mình? Cảm giác này là sao? Ngôi đền kia... Hàng loạt những câu hỏi xâm chiếm lấy tâm trí anh. Thứ kì quái gì đây?

Những câu hỏi ngớ ngẩn.

***

Dọc theo đường lên núi là hàng cây cổ thụ trăm tuổi. Giữa tiết trời thàng 12 này, càng lên cao, nhiệt độ càng giảm, sương mù càng dày đặc. Gió thổi từng cơn rét buốt, dù có những tán cây to chắn bớt nhưng cũng không giảm đi chút nào cái lạnh của gió sớm.

Ngôi đền lấp ló sau màn sương dần hiện rõ trước đôi mắt hai vị khách...

Trong lúc Bí thư Hoan vào đền cầu nguyện, Hải Dương đi loanh quanh bên ngoài. Đến sân sau, anh lờ mờ thấy bóng người quen thuộc đang quét sân. Tiếng chổi ma sát với mặt sân tạo ra âm thanh đều đặn, chợt, cảm thấy có gì đó, tiếng động dừng lại.

Sân sau không lớn nhưng lại nhiều sương mù, Khánh An phải cố gắng lắm mới xác định được bóng cậu thiếu niên đang đứng cuối sân kia. Cô lên tiếng:

- Hải Dương? Tôi không nghĩ sẽ gặp cậu ở đây...

- Ừm... - Hải Dương lên tiếng – Cũng tiện đường...

- Cậu đi chung với bác hả?

Hải Dương có thể chắc rằng không hề nghe thấy tiếng bước chân nào nhưng khi quay mặt sang, anh đã thấy Khánh An cầm chổi ở bên từ bao giờ. Nhìn gương mặt hơi ửng đỏ của cô khi vừa làm việc xong, anh bất giác đưa tay gãi mũi:

- Sao cậu biết?

- Chủ nhật nào bác ấy cũng tới đây mà! - Đoạn cô lẩm bẩm – Coi là kẻ cuồng tín cũng không sai...

- Cậu vừa nói gì cơ?

- Không, không có gì đâu!!!

Bầu không khí giữa hai người bỗng chốc trở lên ngượng ngùng. Cả hai đều không biết nói gì.

- Ờ, ừ, cậu làm việc ở đây hả? - Hải Dương hỏi, anh dù sao cũng là con người, có chút tò mò.

- Không sai! Bà tôi là người trông coi đền, thời buổi khó khăn...

Muốn tiếp tục nói thêm vài câu nhưng Hải Dương đã nghe thấy tiếng Bí thư Hoan gọi từ xa. Anh dù còn lưu luyến nhưng vẫn phải chào tạm biệt người bạn của mình rồi theo chân bác xuống núi.

Trời sáng rõ, những tia nắng vàng chiếu xuống, xua tan bớt đi màn sương mù. Trên đỉnh núi, nhìn bóng người đang đi phía dưới, Khánh An vô thức siết chặt cây chổi trong tay lại.

“Cháu nói được làm được...”

Hình ảnh năm nào lướt ngang qua trong tâm trí Khánh An.

Không được, cô đã hứa.

***

Trường cấp III vốn yên bình bao lâu, nay có sự việc này, xôn xao hết lên. Từ sân trường đến ngoài hành lang, không khó gì thấy những nhóm học sinh ngồi lại với nhau bàn luận về vụ án.

Qua lời nói truyền tai nhau của học sinh, vô số lời đồn đoán được thêu dệt lên. Trong đó, có một lời đồn, xuất hiện sau khi biết nhóm Hiểu Minh tới tòa nhà E, là phổ biến nhất.

Lời đồn nói việc nhóm Hiểu Minh tới tòa E, trong lúc táy máy, đã phá bỏ phong ấn hồn ma ở đó, đánh thức nó dậy. Hồn ma đi ra ngoài, ám người bảo vệ đi qua khiến gã mất kiểm soát. Tình cờ thế nào, gã lại thấy cô Ánh, lòng căm ghét bị hồn ma xúi giục nhân lên gấp bội, gã không kiểm soát được bản thân, ra tay sát hại cô giáo... Hồn ma không dừng tay lại, nó quay sang đám Hiểu Minh, lần lượt, lần lượt, ám từng người một... Đó là sự trừng phạt vì phá hỏng giấc ngủ của nó...

Nói về việc ám này, Hiểu Minh là nạn nhân đầu tiên, đã mấy ngày rồi hắn ốm nên không đi học. Có khi nào hắn ốm nằm liệt giường, đang cố gắng níu giữ từng hơi tàn cuối không? Hắn chịu sự trừng phạt đầu tiên vì hắn là kẻ chủ mưu!

Lời đồn đến tai Hiểu Minh, hắn ôm bụng cười. Ốm liệt giường gì chứ, chẳng qua hắn lười đi học thôi! Thêm nữa, hắn phải tranh thủ thời gian này để xác nhận một số việc... Liên quan đến hắn, Hiểu Ân và cả... Đào Tuấn!

***

Trước đây khi chưa làm bảo vệ, Trương Dũng là một tay móc túi lão luyện. Địa bàn của gã là khu chợ thị trấn. Sau, không biết đã xảy ra chuyện gì, gã gặp ai, tự nhiên thấy gã tới làm bảo vệ trường...

Với “nghề cũ” của mình, Trương Dũng không thiếu mánh để trộm được vật chứng từ tay cán bộ điều tra.

...

Bầu không khí căng thẳng tràn ngập trong căn phòng nhỏ. Cuộc thẩm vấn diễn ra không mấy thuận lợi, Trương Dũng tuy thừa nhận mình lấy cắp chiếc bút nhưng kiên quyết không nói giờ nó ở đâu... Đồng thời, gã cũng phủ nhận hoàn toàn việc bản thân là hung thủ. Đêm đó, cả hai có cãi nhau, điều đó vẫn chưa đủ để gã ra tay với nạn nhân Ánh.

Đội trưởng Hoàng Bảo day mi tâm, đầu mối này lại hỏng ư?

Hung thủ là kẻ khác?

Liệu là ai được?

Đám trẻ...

Hai từ này vừa hiện lên trong tâm trí người đội trưởng khiến ông bất giác rùng mình. Không phải không có khả năng, thời buổi nay, những tên sát nhân trẻ tuổi không hiếm.

Đám trẻ...

***

Trương Dũng cảm nhận được sự ngột ngạt trong căn phòng này. Gã nhìn người đàn ông trung niên trước mặt, cơ thể không tự chủ được, run rẩy lên từng cơn.

Làm sao đây? Làm sao đây?

Chiếc bút gã đã đưa cho người đó rồi. Gã biết y là hung thủ. Gã làm gì được chứ? Y là kẻ khôn khéo. Trong lúc gã hoảng loạn, y xuất hiện và giúp gã hủy đi vật chứng, gã có thể không nghe sao?

Sự lo sợ dần lớn lên trong gã. Nỗi lo lớn đến nỗi biến thành con giun, đục khoét ruột gan gã. Nếu không phải vậy sao gã lại cảm thấy cồn cào hết lên thế này.

Gã không muốn ngồi tù. Gã muốn nói hết ra.

Nhưng... làm vậy y... giết gã mất. Gã đã chứng kiến kết cục của kẻ làm trái lời y. Thật đáng sợ!

Y không phải người bình thường.