Ngày hôm trước báo điểm, ngày hôm sau vừa vặn là 1/1 dương lịch. Năm mới đến, học sinh được nghỉ học. Tranh thủ ngày nghỉ hiếm hoi cuối cấp, Hiểu Minh đề nghị ba anh em đi đâu đó chơi. Hải Dương và Khánh An đã đi thành cặp với nhau, vậy nên, từ cuộc vui ba người thành bốn người. Đương nhiên cũng không ai phản đối.

Địa điểm của nhóm bạn là con sông ở ngoại ô Thị trấn. Con sông hẹp, nhỏ uốn lượn chảy từ khe núi xuống, tựa như dải lụa, mềm mại vắt ngang qua rừng rộng lớn.

Nhóm bạn thư thái ngồi tắm mình dưới ánh nắng ban mai, trò chuyện vui vẻ. Bụi cây gần đó  bỗng vang lên tiếng sột soạt thu hút sự chú ý của nhóm người. Chỉ ít lâu sau, từ chính bụi cây ấy, một cái đầu nhỏ xinh hiện ra.

Con nai nhỏ ngơ ngác đưa đôi mắt tò mò nhìn về những vị khách. Ban đầu còn sự e dè, sau, dường như nhận ra gì đó, nó mạnh dạn ra khỏi bụi cây, đi về phía có con người. Đến trước Khánh An, nó dừng lại, dịu dàng nằm xuống bên cô.

Trước ánh mắt hiếu kì của những người còn lại, Khánh An nhẹ nhành vuốt ve bộ lông mềm mượt của con nai. Vừa tiếp tục hành động, cô vừa giới thiệu:

- Bé nai này thường chơi ở ngôi đền, dạo gần đây không thấy đâu, hóa ra là chạy đến tận đây...

Hiểu Ân không sao cưỡng lại được vẻ đáng yêu của nai nhỏ, cô bé phấn khích hỏi Khánh An:

- Ừm, Hiểu Ân sờ vào nó được chứ?

Trước cái gật đầu của đối phương, Hiểu Ân rụt rè đưa tay chạm vào con vật. Nai con đang lim dim mắt, giật mình tỉnh giấc, cô vội rụt tay lại. Nó giương đôi mắt tròn xoe đẫm nước đánh giá cô, cảm nhận không có ác ý, lại yên tâm nằm xuống nghỉ ngơi.

Nhìn thấy được hai cô gái đã sớm vứt chuyện khác sang tận bên kia lục địa từ lâu, Hiểu Minh mới yên tâm gọi Hải Dương sang một góc. Hắn cần nói chuyện riêng với anh!

 

***

Cho đến khi Hiểu Minh và Hải Dương quay trở lại, hai cô gái đã thiếp đi trên thảm cỏ. Trời cao trong xanh, tia nắng nháy nhót trên làn da trắng ngần... Nai con gần đó, ngoan ngoãn nằm im giữa hai cô.

Khung cảnh yên bình chẳng được lâu...

Nai con nghe thấy gì đó, đôi tai nhỏ xinh vểnh lên. Nó đứng dậy, đi tới bờ sông, dường như đang ngóng trông gì đó.

Trên dòng sông êm ả, một vật thể lạ bị nước cuốn xuôi theo dòng. Là một chiếc va li! Thật kì quái!

Vì sự tò mò của mình, Hải Dương đề nghị Hiểu Minh cùng mình vớt chiếc va li lên. Việc một đồ vật không ăn nhập với cảnh xung quanh đột nhiên xuất hiện thật chẳng tốt lành gì.

Chiếc va li màu nâu nặng trịch, cả hai phải cố gắng mới đưa được nó lên bãi cỏ. Trong suốt quá trình, nai nhỏ luôn đi theo hai người.

Trong khi Hiểu Minh ngồi một bên thở hổn hển, Hải Dương đã nhanh tay tìm cách mở chiếc va li ra. Không biết anh lần mò ra sao, “cạch” một tiếng, khóa đã bị phá. Cảm giác nôn nao từ bụng xộc thẳng lên đầu khiến anh choáng váng. Tay run run, anh kéo khóa chiếc va li.

Chiếc va li vừa mở ra, mùi hôi thối xộc tới khiến hai người lập tức choáng váng.

Đây... đây... là thứ quái quỷ gì vậy???

Xếp đầy bên trong chiếc va li là đầy bộ phận cơ thể người!!!

Từng bộ phận đều chia cắt tỉ mỉ, xếp gọn gàng vào va li thành khối thống nhất. Các vết cắt dứt khoát, sạch sẽ. Tổng thể kì dị ấy sạch sẽ một cách bất thường, không hề có bất kì một vết bẩn hay thậm chí cả... máu.

Nghe tiếng động lạ, hai cô gái thức giấc. Nhìn bạn đồng hành của mình cởi trần, người ướt sũng đang vây quanh vật gì đó, hai cô tiến lại gần.

Hiểu Ân vừa đến nơi, cô chưa kịp nhìn gì đã rơi vào vòm ngực rắn chắc của người thanh niên. Cô thoáng sững sờ nhưng nhanh chóng bình ổn lại, đẩy Hiểu Minh ra.

Cảm nhận sự kháng cự của Hiểu Ân, Hiểu Minh càng ôm chặt đầu cô hơn:

- Đừng nhìn...

- Anh, em không sao!!! – Cô gắng hết sức bình sinh đẩy anh trai ra.

- Em chắc không??? - Hắn đột nhiên bày ra vẻ thần thần bí bí khiến toàn thân cô ớn lạnh từng cơn.

Chắc không sao đâu nhỉ?

Ở một bên khác, trong khi Khánh An và nai nhỏ chụm đầu vào nhau, hiếu kì nhìn vật bên trong va li thì Hải Dương đã liên lạc với cơ quan công an.

Khi quay lại, vừa đúng lúc Hải Dương thấy Khánh An đang chuẩn bị chọc chọc ngón tay vào bộ phận nhìn có vẻ là bắp chân của nạn nhân. Anh đưa tay ra ngăn lại:

- Cậu định làm gì vậy?

- Tôi không biết nữa... Ừm, tự nhiên muốn thế... Cậu gọi công an chưa?

- 15 phút nữa họ đến!

- Hờ, còn 15 phút nữa hay bọn mình làm chút gì đó đi!!! – Cô nở nụ cười tinh nghịch nhìn anh.

Toàn thân Hải Dương cứng đờ. Thú thật, anh cũng đang muốn làm gì đó như cô nói đây.

 

***

Cho đến tận khi cơ quan điều tra đến, Khánh An vẫn chưa kịp làm gì. Mỗi khi thấy cô có ý định, Hải Dương lại ra tay ngăn lại. Anh đóng va li lại, đứng một bên canh chừng, kiên quyết không cho cô lại gần nửa bước.

Sau khi lấy lời khai xong, Khánh An đứng ở ngoài hiện trường, nhìn người ra người vào, mặt không cảm xúc. Muộn 2 phút, cô tự có quy định thời gian rất chặt chẽ, nên nhìn thế này, không thoải mái cho lắm.

Cô thở dài một hơi, không biết bé nai chạy đâu rồi?

 

***

Danh tính nạn nhân rất nhanh được tìm ra. Nạn nhân tên Đinh Văn Toàn, 40 tuổi, sinh sống và làm việc tại Thị trấn. Ông là một nhà báo khá có tiếng, chuyên tìm hiểu và viết về những hành vi sai trái của các cán bộ, viên chức cấp cao. Đối với lĩnh vực nguy hiểm này, không phải ai cũng đủ can đảm để theo đuổi. Dẫn tới cái chết ngày hôm nay của ông, ắt là có liên quan đến công việc! Liệu ông ta đang điều tra đến ai? Người này liên quan gì đến cái chết của ông ta không?

Án nọ chồng án kia là việc chưa hề có tiền lệ ở Thị trấn vốn yên bình này. Người phía trên không kịp về, với số lượng công an có chuyên môn cao ít ỏi, đội trưởng Hoàng Bảo bất đắc nhận thêm án phân thây.

Đội trưởng Hoàng Bảo nghe báo cáo sơ bộ về khám nghiệm tử thi và danh tính nạn nhân xong, khẽ gật gù. Nơi này không phải hiện trường thực sự của vụ án, nhân chứng cũng đã thẩm vấn xong, ở lại cũng không còn ích gì, giờ ông cần rời khỏi đây.

Trước khi lên xe, người đội trưởng nhìn về nhóm nhân chứng đứng tụ một góc đang trò chuyện. Hai hàng lông mày ông bất giác nhăn lại, đám trẻ này có phải đen đủi quá không?

Đội trưởng biết rõ, trong lòng ông vẫn còn nghi ngờ đám trẻ này. Chi tiết hơn, ông sẽ nhờ người em trai mình là giáo viên trong trường quan sát thêm. Cũng thật trùng hợp, người em đó của ông là chủ nhiệm 12A.

Như thần chết.

 

***

Nắng tắt, đèn điện được bật lên. Từ trên đỉnh núi nhìn những con đường quanh co, Hải Dương rơi vào trầm tư, anh suy nghĩ về những điều Hiểu Minh đã nói với anh.

Hiểu Minh nói có cảm nhận về thứ gì nguy hiểm đang gần kề, đang nhắm vào hắn!!! Nguyên nhân khiến hắn không thể tốt nghiệp năm trước là do ai đó đã cố tình sắp đặt. Ai đó không muốn cho hắn rời khỏi Thị trấn này. Phải, có gì đó, rất gần... Hắn đang có ý định, hắn sẽ bỏ trốn. Với số tiền tích lũy được, hắn sẽ rời khỏi nơi đây. Hắn đã tròn 18 tuổi, có thể làm được. Hắn cũng lưu ý với anh rằng, trước khi đi, hắn sẽ báo trước. Nếu một ngày hắn tự nhiên biến mất ắt có chuyện không lành...

Một mớ thông tin không đầu không đuôi của Hiểu Minh làm Hải Dương cảm thấy khó hiểu. Hắn nói gì lạ vậy, nguy hiểm???

 

Thiếu nữ xinh xắn ngắm nhìn bóng lưng người thiếu niên trong trầm mặc. Khánh An vốn muốn bước lên chào hỏi Hải Dương nhưng cô không lỡ. Ít ra, cô không muốn phá khung cảnh bình yên này. Cô có thể cảm nhận được, Thị trấn này sắp tới sẽ tiếp đón một cơn bão. Điều đáng buồn, anh là trung tâm của cơn bão ấy.

Những việc đã diễn ra thời gian qua chỉ là khởi đầu.

Lời hứa đó, tôi không quên.

Thời gian này, hãy để tôi bảo vệ cậu!