Cơn ác mộng lại đến…

Đêm nay, Hải Dương không thể nhìn thấy gì. Quanh anh là tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc.

Khó thở.

Ngột ngạt.

Một tia sáng lóe lên tạo thành con đường dẫn lối anh đi qua màn sương tăm tối. Phía cuối con đường, có bóng người đang đứng chờ anh.

Ai? Khánh An?

Ồ, không, anh nhầm rồi. Là một người khác. Một người mà anh luôn ao ước được gặp lại, dù trong thoáng chốc hay vài giây ngắn ngủi… bà…

Ánh mắt bà nhìn anh thật phức tạp. Thương xót? Ân hận? Môi bà mấp máy, cố gắng truyền đạt cho anh điều gì đó.

Khoảng cách xa quá, anh không nghe thấy. Dễ thôi, anh sẽ đến bên bà, chạy và chạy…

Con đường tưởng chửng ngắn ngủi nhưng lại dài đến không ngờ? Bao giờ mới đến nơi? Bao giờ mới có thể nghe giọng nói ấm ấp của bà?

Những vết rạn nứt xuất hiện khắp nơi.

Vỡ vụn. Nứt toác. Mảng đen vô tận.

Bà vẫn kiên định đứng đó chờ anh.

Chân bước hụt vào khoảng không, bà đi rồi.

***

Ngày đông lạnh giá như chính cái tên của nó. Ấy vậy mà, vẫn có kẻ ngồi thẫn thờ giữa trời trong sân vườn.

Hiểu Ân tìm thấy Hải Dương khi anh đang ngẩn ngơ cạnh vườn hoa như người mất hồn. Cô bé thầm tự hỏi không biết anh nghĩ gì? Không phải nhớp ai đó đến thần kinh rồi chứ? Hay là Khánh An nhỉ? Cô bé lắc lắc đầu, bật cười trước suy nghĩ ngớ ngẩn của mình. Thôi nào, trọng tâm cô tìm anh đâu phải việc đó…

Bây giờ là 5 giờ sáng, rất tốt, chưa ai dậy, phù hợp để nói chuyện riêng tư. Vì sao Hiểu Ân không nhắn tin hay gọi điện thoại ư? Theo cô bé, đôi khi, trò chuyện trực tiếp dễ biểu đạt nhiều điều hơn.

Hít sâu hơi dài cho không khí tràn đầy phổi, Hiểu Ân hạ quyết tâm, cô bé sẽ nói cho bằng được. Lỡ là hết.

Hai người ngồi trên băng ghế, im lặng. Dường như Hải Dương còn không nhận ra sự tồn tại của Hiểu Ân.

Chậc, vẫn là Hiểu Ân nên mở lời trước:

- Hải Dương, Hiểu Ân có điều muốn nói…

Âm thanh ngay liền kề bên đột ngột vang lên khiến Hải Dương giật bắn mình đứng dậy. Thấy đối phương là Hiểu Ân thì anh mới dám thở phào nhẹ nhõm.

- Hiểu Ân nói đi?

- Ừm, chuyện là…

Cô bé cắn môi, cúi đầu nên Hải Dương không nhìn rõ biểu cảm. Chuyện gì mà cần nói vào lúc sáng sớm này đây?

- Hửm?

- Chỉ là Hiểu Ân cảm thấy…, không biết Hải Dương nghĩ sao…

Cô bé nói lí nhí trong miệng, phải cố gắng lắm hải Dương mới nghe được đoạn đứt quãng. Hai tai cô bỗng chốc đỏ bừng.

- Sao cơ?

- À, ờ, có lẽ Hiểu Ân nghĩ nhiều…

- Hiểu Ân có thể nói rõ hơn không? Hải Dương chưa hiểu lắm!

- Cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng đâu. Chẳng qua dạo này Hiểu Ân thấy Hiểu Minh sao sao ấy! Hải Dương có thấy thế không?

- Hiểu Ân muốn nói Hải Dương chuyện này?

- Đúng rồi!

- Về Hiểu Minh thì… - Anh thở dài, nhớ tới đôi lời nghe được ở chợ mấy hôm trước.

Là thật thì nhiều vấn đề đây.

***

Giờ học chiều vừa kết thúc, nhà trường cũng đồng thời báo kết quả thi thử lần hai. Thứ hạng có chút thay đổi so với lần một, điểm số được cải thiện đáng kể, quả là tin mừng cho học sinh khối 12. Top đầu toàn khối gần như giữ nguyên, chỉ có khác việc Khánh An tổng điểm hơn Hải Dương, trở lại vị trí đầu bảng.

Rất nhiều lời khen, ngưỡng mộ:

- Đỉnh nhá, hoa khôi cậu lại đứng đầu rồi!

- Hoa khôi chỉ các bạn bí quyết với!

- Lớp mình tự hào khi có cậu.

- May mắn được làm bạn với hoa khôi. Sau này tiếp tục giúp tôi ôn tập nhé!

Trước những lời nói này, Khánh An đề cười thân thiện đáp lại, tỏ ý vui mừng. Có điều, trong lòng cô trái ngược hoàn toàn.

Khánh An siết chặt điện thoại trong tay, mắt nhìn chằm chằm vào bảng điểm trên màn hình. Môn Văn cô cao hơn hải Dương rồi! Trời ạ, Toán thế mà lại thấp hơn 0,5 điểm. Cô đã rất cố gắng, thật khó chấp nhận mà.

Đứng bên bàn Khánh An, vừa nhìn lướt qua, Hải Dương đã biết cô nghĩ gì. Chỉ là 0,5 thôi, có cần thiết lần nào cô cũng làm căng lên thế không?

- Cậu định đến thư viện hay ngồi đây đến tối?

- Cậu không có gì muốn nói à? – Cô quay sang nhìn anh ai oán.

- Này, tôi kém điểm cậu đấy! Có gì để nói?

- 0,5 kìa…

- Có 0,5 thôi!!! – Cô bạn này khó hiểu thật.

- Tôi nói cậu nghe tầm quan trọng của 0,5 nhé?

- Rồi, rồi, đứng phí thời gian vào 0,5 này nữa. Sáng nay cậu nói muốn đến thư viện mà! Đi thôi, muộn mất!

- Hừ, một tháng nữa thi thử lần ba. Tôi sẽ vượt qua cậu!

Đôi bạn nhanh chóng kéo nhau ra khỏi lớp. Hai người vừa đi tới cầu thang thì bị đám Hiểu Minh chặn lại:

- Hoa khôi yêu quý ơi, cho chúng tôi mượn hải Dương vài hôm được không?

- Ủa, các cậu gọi cậu ấy đi đâu thế? – Khánh An vừa nhìn đã nhận thấy đội bóng của lớp. Gọi hải Dương đi đá bóng à? Bóng bánh gì cô cũng không muốn cho mượn.

- Một tháng nữa sẽ có giải bóng đá toàn trường. Phải gọi cậu ấy đi tập chứ! Hải Dương đá siêu cực!

- Thật hả? Tôi không biết luôn! – Siêu sao của lớp nhưng vẫn không muốn cho mượn đấy.

- Thế nhá! Vài hôm thôi ấy mà! Hôm nào lớp đá thì cậu tới cổ vũ nha – Hiểu Minh tỉnh bơ chốt lại trước khi Khánh An kịp nói gì thêm. Hắn huýt sáo vui vẻ kéo Hải Dương đi liền tức khắc.

Đâu chỉ một mình Khánh An, Hải Dương bị lôi đi cũng chẳng lấy gì làm vui vẻ. Suốt đoạn đường, dù anh có ra sức kháng cự bao nhiêu cũng không thoát được khỏi tay Hiểu Minh. Hắn nói anh đá bóng giỏi? Điều ngớ ngẩn gì đây? Việc anh giỏi duy nhất chỉ có học mà thôi! Anh cá đám này kéo anh theo chỉ vì muốn PR danh tiếng. Hắn buông tay rồi, giờ anh chạy còn kịp không nhỉ?

Ở đằng sau, Khánh An nghiến răng nghiến lợi tức tối nhìn nhóm nam sinh khuất dần dưới cầu thang. Chẳng ai thực sự muốn nghe ý kiến của cô! Ai cho mượn mà mượn. Giờ cô chạy theo đòi lại đã muộn chưa nhỉ?

Mà thôi, bỏ đi, thế cũng là cái may. Nếu Khánh An ôn bài còn Hải Dương thì không, lần thi thử tới cô sẽ cao điểm hơn anh. Sẽ được thôi!

Không phải không thể làm một mình, chỉ là gì đó vốn thân quen với bạn, đột ngột không xuất hiện, sẽ cảm thấy có chút thiếu thiếu.

***

Đúng như Hải Dương đoán, anh bị đám Hiểu Minh kéo đi chủ yếu vì gương mặt của mình. Ra đến sân bóng, chưa thấy tập tành gì mà đã mất đến 15 phút chụp ảnh.

Thông báo mới nhất từ confession của trường. Hải Dương nhìn bài đăng rồi lại quay ra nhìn những gương mặt đắc ý, miệng rộng đến mang tai xung quanh mình, điên thật. Có cậu bạn huơ huơ màn hình trước mặt anh, giơ ngón cái tán thưởng:

- Được lắm anh bạn! Cậu nhìn lượt tương tác trong một phút qua đi. Tôi mà là cậu chắc ngày nào cũng đăng trăm cái ảnh mất.

Hiểu Minh nhìn lượt like và share, tâm trạng rất tốt, hắn vỗ vỗ vai Hải Dương:

- Thực ra bọn anh không yêu cầu chú đá làm gì cho mệt. Anh chỉ cần có mặt tại các buổi tập đầy đủ, chạy chạy vài vòng. Đến thi đấu chính thức, chú chỉ cần vào đá 20 phút cuối, vậy được chưa?

- Sao phiền phức vậy? Không phải chỉ cần ảnh em là xong à?

- Không, không, đó chỉ kêu gọi bình chọn thôi! Người ta tới vì chú, chú không ra sân bọn anh sẽ bị ném đá tới chết đó.

- Bình chọn gì cơ?

- À, cái này tổ chức cho vui ấy mà. Xem gương mặt đại diện của đội bóng lớp nào sẽ chiến thắng. Phải là thành viên trong đội mới được cơ - Cậu bạn khác nói.

- Bọn này chọn cậu làm đại diện đó!

- Nghe đâu bảo thắng được vào thẳng tứ kết...

- Các cậu thiếu tự tin đến thế cơ à? – Ngớ ngẩn, chả ai nghĩ đến một ngày mặt mình lại sử dụng vào việc này.

- Thì cũng phải thử chứ, ai biết được... Mà kể cả không thắng - Hiểu Minh tự tin, mũi phải dài đến cả mét - Đội hình này thừa sức thắng giải nhất nhé!

Trong lúc Hiểu Minh lơ lửng nơi chín tầng mây, một bạn gần đó thì thầm vào tai Hải Dương:

- Nhìn anh ấy vậy thôi, chứ 12A năm nay và cả lớp anh ấy trước đó, đã bao giờ qua được vòng loại đâu!

***

Thư viện trường vắng vẻ, lác đác vài bóng người đơn lẻ. Tiếng lật sách vang lên đều đều. Nhỏ nhẹ. Hiếm hoi lắm mới nghe thấy đôi lời thì thầm. Tạp âm...

Ngồi trong thư viện, Khánh An vùi mình vào một chuyên đề nâng cao của Vật Lí. Một khi cô tập trung là quên cả trời đất. Nếu như không có điện thoại báo giờ, có lẽ cô còn ngồi đến tối muộn mất.

5 giờ 30. Đúng là mùa đông. Tối rồi.

Khánh An thu dọn lại đồ đạc, lúc cầm điện thoại lên vô tình nhìn thấy thông báo mới của confession trường.

#1414: Cuộc thi: “Đi tìm nam vương bóng đá”

Lớp: 12A

Họ và tên: Trần Hải Dương

Vị trí...

Kèm theo bài đăng là vài tấm ảnh chụp Hải Dương ở sân bóng. Nhìn mặt anh kìa, rõ ràng là không tình nguyện gì mà vẫn bị lôi ra chụp. Có điều nam thần vẫn là nam thần, mấy bức hình nhưng vẫn thu được lượng tương tác cực lớn.

Chậc, hóa ra đi đá bóng là thế này đây. Thi đấu thật sẽ ra sao nhỉ?

Thú vị thật.

Trước khi tắt máy, Khánh An tiện tay like và share vài viết về trang cá nhân của mình. Dù gì cũng là việc của lớp, giúp cậu ấy một chút.