Giang Ninh Tư ngồi trước bàn làm việc khẽ cau mày. Là kẻ nào to gan lớn mật không biết phép tắc dám xông vào văn phòng! Bên tai lại nghe thấy tiếng giày cao gót, chân mày không khỏi nhíu chặt hơn. Anh không ngẩng đầu lên, mắt vẫn cúi xuống nhìn chằm chằm vào văn kiện trong tay nhưng miệng lại lạnh lùng ra lệnh: “Đi ra ngoài.”

Tiếng giày cao gót ngừng bặt. Anh tưởng đối phương đã tự giác đi ra ngoài nhưng đợi mãi vẫn không nghe thấy tiếng cánh cửa đóng lại liền có chút tức giận. Khí tức trên người không khỏi trầm xuống như đem toàn bộ văn phòng dời xuống hầm băng. Ánh sáng trong đôi mắt Giang Ninh Tư tối đi, anh lạnh nhạt nâng đầu. Anh muốn xem người phụ nữ không biết sống chết nào!

Giang Ninh Tư: !!!

Đệch! Anh nhất định là hoa mắt! Mạch Huyên căn bản không có khả năng bước chân vào Giang thị, hơn nữa còn không có khả năng nhìn thấy anh mà không chống đối anh! Đúng, nhất định là vậy! Người phụ nữ không biết sống chết này nhất định không phải là cô!

Khẽ chớp chớp mắt, không ngờ vẫn là cô!

Chiếc bút máy trong tay anh khẽ rơi xuống bàn phát ra âm thanh lạch cạch. Mạch Huyên trong giây phút nhìn thấy người đàn ông đang nghiêm túc làm việc thì mới có thể miễn cưỡng trấn tĩnh lại trái tim vốn luôn đang treo ngược của mình. Trong lòng âm thầm kêu gào từng tiếng, thật tốt, thật tốt quá! Anh vẫn còn ở đây, anh vẫn còn sống!

Nước mắt như hạt châu không ngừng rơi ra từ đôi mắt xinh đẹp, cô đứng tại chỗ, bất động. Giang Ninh Tư vẫn còn đang thất thần vì sự xuất hiện của cô nhưng khoảnh khắc trông thấy những giọt nước mắt đó ngay cả tim mình cũng muốn tan vỡ! Anh thật rất muốn chạy như bay đến chỗ cô, hung hăng đem cô ôm vào lòng, lau đi những giọt nước mắt chết tiệt kia! Thế nhưng, anh lại sợ cô sẽ thêm chán ghét mình, nên lựa chọn đứng im không nhúc nhích, tự mình kiềm xuống xúc động!

Mạch Huyên tùy tiện đặt hết đồ vật trong tay xuống bàn trà, tiếng giày cao gót từ chậm rãi cho đến vội vàng vang lên trong văn phòng rộng lớn. Cô chạy thật nhanh đến bên cạnh Giang Ninh Tư, lại sơ ý vấp phải chính chân của mình, lảo đảo té ngã. Đôi mắt của anh mở to, mặc kệ sau việc này cô có chán ghét anh hay không anh đều không quan tâm! Nếu không đỡ lấy, cô sẽ bị ngã!

Từng bước chân sải dài đem khoảng cách thu hẹp lại, Giang Ninh Tư vươn bàn tay to chụp lấy eo cô, sau đó vững vàng đem cô ôm vào trong lồng ngực. Mạch Huyên vốn chuẩn bị một trận trời đất quay cuồng, thế nhưng lại giống như trong dự liệu rơi vào một lồng ngực dày rộng.

Tiếp nhận thân thể mềm mại vào lòng, mặc dù rất không nỡ buông tay nhưng anh sợ, lại chuẩn bị sẵn tinh thần chờ cô mắng anh! Sau khi xác định cô không hề bị thương tổn, lúc này Giang Ninh Tư mới luyến tiếc buông tay, mặc dù không tình nguyện nhưng buộc phải lùi lại vài bước!

Hành động này khiến cho Mạch Huyên đau lòng không dứt, càng thêm dằn vặt chính mình! Cô đã đem đến cho anh bao nhiêu sự chán ghét mới có thể khiến Giang tổng – người đàn ông máu lạnh bậc nhất trên thương trường phải dè dặt như vậy! Anh cẩn trọng từng li từng tí quan sát nét mặt của cô, chỉ cần cô nhíu mày một cái, không cần cô nói chán ghét anh anh liền có thể tự giác nhích người đi ra xa cô! Mạch Huyên, rốt cuộc mày có bao nhiêu tệ cơ chứ! Trong lòng thầm tự phỉ nhổ chính mình, hạ quyết tâm sống lại nhất định yêu anh, chiều anh!

Mà Giang tổng vẫn đứng cách xa cô, thận trọng quan sát Mạch Huyên. Ngay cả thở anh cũng không dám dùng lực, cả người cứng đờ đứng im như pho tượng nhìn chằm chằm vào cô gái nhỏ. Xúc cảm mềm mại còn chưa tan hết, bàn tay lớn vừa mới ôm eo cô khẽ nắm chặt lại như muốn níu lấy chút hơi ấm. Cô chắc chắn chuẩn bị mắng anh! Thế nhưng những câu mắng mỏ thường ngày từ đôi môi đỏ mọng chờ thật lâu cũng không có xuất hiện, chỉ thấy dáng người nhỏ bé trước mặt trong nháy mắt ngã xuống, ngồi bệch trên nền đất!

Mạch tiểu thư đảo đôi mắt long lanh ngồi dưới sàn nhà được lát bằng những phiến đá lớn trắng tinh, giày cao gót bị cô thô bạo đá vào gầm bàn làm việc. Cô cắn cắn môi, ngón tay nhỏ chỉ chỉ vào đầu gối vốn dĩ trắng nõn nay có thêm những vết đỏ hồng thật lớn, thanh âm mang chút nghẹn ngào lừa gạt Giang tổng. Cô meo meo kêu lên: “Ninh Tư, em bị ngã đau rồi…!”

Ầm!

Giang tổng có chút đứng không vững! Cô không những không mắng anh, còn thân mật gọi tên của anh?! Ngày thường không phải lúc nào cũng “Giang tiên sinh” sao? Hôm nay lại gọi “Ninh Tư”? Lỗ tai anh nhất định gặp vấn đề! Giang tổng xác định cơ thể mình hôm nay bị nhiều bệnh!

Một phút trầm mặc khiến cô khẽ nhướn mày. Vừa định mở miệng lừa tiếp thì đã thấy đôi giày da dừng trước mặt mình, sau đó anh lại ngồi xuống, giọng nói cứng nhắc mang ý dò hỏi: “Vậy… Vậy anh đỡ em đứng dậy… Hoặc nếu em không muốn… thì anh gọi người tới...?”

Đáy mắt Mạch tiểu thư xẹt qua tia xảo trá, nhưng Giang Ninh Tư cả một đời tỉnh táo, luôn trù bị mọi thứ lại không nhìn ra được tia giảo hoạt không chút giấu giếm của cô, nói chính xác hơn là anh không dám phỏng đoán suy nghĩ của Mạch Huyên! Cô vươn tay ra, nhẹ nhàng bảo: “Em muốn anh ôm em đứng dậy.”