Vệ sĩ mặc tây trang đen thẳng thớm nhìn thấy chiếc xe quen thuộc liền cúi đầu, sau đó mở cửa cổng cho xe chạy vào bên trong. Chiếc Maybach đen bóng loáng chạy băng băng trên con đường trám sỏi, vòng qua bồn phun nước rồi dừng trước cửa chính Giang gia. Bắc Đường mở cửa xe rồi bước xuống, đi hướng vào trong nhà. Ở ngoài cửa chính cũng có vệ sĩ, anh ta trông thấy Bắc Đường liền cúi đầu, hô một tiếng “Trợ lí Bắc”. Bắc Đường gật đầu rồi bước vào, thay dép sau đó đi lên lầu, ngoài ý muốn gặp phải phu nhân của sếp tổng. Bắc Đường trông thấy cô liền đứng lại cúi đầu một cái, mở miệng chào hỏi: “Chào phu nhân. Tôi đến lấy văn kiện của sếp.”

Anh ta chào xong cũng không hi vọng Mạch Huyên sẽ chào lại mình. Sếp tổng kết hôn đã được một tháng, trừ buổi lễ cưới và hai lần trước anh đến Giang gia lấy văn kiện cho sếp tổng thì đây là lần thứ tư anh gặp cô. Trong ấn tượng của anh ta, Mạch Huyên chính là người phụ nữ kiêu ngạo, luôn dùng ánh mắt không xem ai ra gì nhìn sếp tổng và cả bọn họ, hơn nữa thời thời khắc khắc đều có thể tạo ra chuyện để đối nghịch với sếp! Nhưng sếp lại không so đo với cô, hơn nữa còn rất dung túng cho những việc mà cô làm. Điều này cũng chứng minh mặc dù phu nhân không hòa hợp với sếp nhưng sếp tổng vẫn luôn rất cưng chiều cô khiến người cấp dưới là anh ta tự nhiên cũng dùng thái độ tôn kính với cô. Vừa định đi lướt qua để vào thư phòng, ngoài ý muốn lại nghe thấy âm thanh nhè nhẹ của Mạch Huyên:

“Chào trợ lí Bắc. Anh cứ vào lấy đi, sau đó chờ một chút đưa tôi đến Giang thị.”

Con mẹ nó! Người ương ngạnh như Mạch Huyên mà lại đi chào cấp dưới như anh ta? Anh ta nhận không nổi! Khoan đã! Cô vừa mới nói cái gì? Muốn đến Giang thị?! Không phải cô lại muốn gây rắc rối cho sếp nữa chứ?!

Vừa định mở miệng hỏi thì Mạch Huyên đã xoay người bước lên lầu, trước khi đi còn để lại một câu nói: “Tôi đến đưa bữa trưa cho anh ấy.”

F***! Có nhầm không vậy?! Giang phu nhân lại tốt bụng đi đưa cơm trưa cho Giang tổng! Đánh chết anh ta cũng không tin! Nhưng thân là cấp dưới, lời của bà chủ không thể không nghe! Trong lòng kêu gào không ngừng nói lời xin lỗi Giang tổng.

Bắc Đường đứng nghiêm túc dưới cửa chính chờ Mạch Huyên. Khoảng năm phút đồng hồ, cô thay giày bước ra, trong tay còn cầm theo hộp giữ nhiệt bốn tầng. Trợ lí Bắc bước đến nhận lấy chiếc hộp và túi xách trong tay cô, trong lòng hoài nghi chẳng lẽ phu nhân bỏ thứ gì trong này để chỉnh sếp?

Mạch Huyên thay xong giày cao gót, đưa tay nhận lại chiếc hộp và túi trong tay Bắc Đường rồi đi ra cửa. Vệ sĩ thấy cô, cúi người: “Phu nhân đi thong thả.”

Cũng giống như trợ lí Bắc, anh ta không trông mong Mạch Huyên sẽ đáp lại lời của mình. Thế nhưng lại ngoài dự đoán, cô nghe thấy tiếng vệ sĩ thì khẽ gật đầu, sau đó nói “Anh vất vả rồi” rồi đi mất.

Vệ sĩ: !

Trợ lí Bắc: !

Nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, Bắc Đường bước nhanh đến mở cửa sau cho Mạch Huyên ngồi vào, bản thân cũng vòng qua ngồi trên ghế lái, khởi động xe rồi rời đi. Bóng chiếc xe chạy đến cổng rồi mất hút, người vệ sĩ đứng cửa mới hoàn hồn. Phu nhân vừa mới nói anh ta vất vả?! Đây là cái chuyện gì! Anh ta không tin! Cũng không muốn tin!

**

Trợ lí Bắc dừng xe trước cửa lớn tập đoàn Giang thị. Bảo vệ bước đến nhận lấy chìa khóa từ trong tay anh ta, lại nhìn thấy anh ta vòng qua xe mở cửa sau. Đôi giày cao gót đen từ từ bước xuống, tiếp đến là đôi chân dài trắng nõn.

Các quản lí cấp cao đều biết mặt cô vì lễ cưới bọn họ được nhận thiệp mời, còn những người khác không biết thì được những người biết nhắc nhở. Người bảo vệ còn đang ngơ ngẩn, nghe thấy trợ lí Bắc gọi một tiếng phu nhân thì gấp rút cúi gập người, dõng dạc hô to “phu nhân”. Mạch Huyên có chút giật mình, nhưng nhanh chóng gật đầu xem như chào hỏi rồi chậm rãi bước vào cửa chính tập đoàn Giang thị.

Khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, đôi môi đỏ mọng. Mái tóc nâu dài có chút xoăn xõa tung trên bờ vai gầy gò. Đôi mắt đào hoa linh động và quyến rũ, lại sáng và trong như ngọc. Trên người cô tỏa ra loại khí chất cao quý thanh lãnh, lại mang chút ngạo kiều khiến người khác không thể không dè dặt, cũng không dám đến quá gần. Toàn bộ nhân viên có mặt tại đại sảnh thấy trợ lí Bắc giữ thái độ cung kính với cô, hiển nhiên biết địa vị của cô không hề thấp, lại nghĩ tới cô có thể là vị kia của sếp! Trong giới không ai không biết sếp không thích gần gũi với người khác, đặc biệt là phụ nữ, nên mặc nhiên người phụ nữ có thể khiến trợ lí Bắc dưới một người trên vạn người cung kính như vậy khẳng định chỉ có vị kia! Mà vị kia cũng thật là đẹp, đẹp nhất là đôi mắt kia!

Bọn họ lén lút dõi theo dáng người nhỏ nhắn xinh đẹp, nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của cô mà tấm tắc khen. Mãi đến khi cửa thang máy chuyên dụng đóng lại, mọi người mới khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, tập trung làm công việc của mình.

Đing.

Cửa thang máy mở ra, trợ lí Bắc trong tay vẫn cầm tập văn kiện tiến đến định gõ cửa văn phòng. Thế nhưng chưa kịp gõ đã bị Mạch Huyên ngăn lại.

“Để tôi đưa vào cho anh ấy.”

Bắc Đường khá ngạc nhiên, nhưng cũng nhanh chóng chuyển tập tài liệu vào tay cô. Anh ta nhỏ giọng: “Vâng, nhờ phu nhân.”

Mạch Huyên không nói thêm gì nữa, xoay người không tiếng động đẩy hẳn cánh cửa đang đóng chặt!

Cái…Cái này… Phu nhân, cô định cứ thế xông vào không gõ cửa sao? Anh ta vốn định nói như thế, nhưng lại nuốt vào bụng. Lãnh đạo lớn nhất, anh ta không có tư cách chất vấn! Quay lại làm việc của mình là tốt nhất! Đúng, chính là như vậy!