Gì?!

Giang tổng có chút run rẩy nhìn cô. Cô vừa mới nói cái gì?! Muốn anh ôm cô!? Cô ngay cả ngón tay còn không muốn anh chạm vào, ôm cái rắm! Còn rất nhiều suy nghĩ bất khả thi nhưng anh sợ cô ngồi trên đất lâu sẽ lạnh, hơn nữa quả thật đầu gối cô đã đỏ hết lên rồi! Anh xoay người, bàn tay có chút rụt rè vươn đến bao lấy cô gái nhỏ. Mạch Huyên theo quán tính vòng tay ôm lấy cổ anh, sau đó cảm nhận được bắp tay anh khẽ run! Người đàn ông ngốc này căng thẳng cái gì chứ!

Đầu Mạch Huyên tựa vào lồng ngực ấm áp, mùi hương bạc hà mát lạnh xông thẳng vào khoang mũi khiến cô khẽ dễ chịu nhắm hờ mắt. Anh ôm cô đặt xuống sofa, sau đó tự mình ra ngoài mở cửa văn phòng phân phó trợ lí Bắc đem hộp thuốc đến. Đối với Mạch Huyên vết thương này chẳng là gì, nhưng nó lại khiến anh lo chết đi được! Cô mỉm cười, đôi chân nhỏ trắng nõn khẽ đong đưa. Rất nhanh sau đó Giang tổng cầm lấy hộp thuốc đi đến ngồi xổm trước mặt cô. Anh ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói: “Anh… bôi thuốc cho em.”

Nhận được cái gật đầu của Mạch Huyên, Giang Ninh Tư mới dám mở hộp thuốc để tìm thuốc bôi lên cho cô. Nhìn động tác dịu dàng của anh, trái tim cô thật muốn nhảy lên! Người đàn ông này có bao nhiêu tốt đẹp cơ chứ! Lúc trước cô quả thật bị lừa đá mới khước từ anh, làm tổn thương anh!

“Em đến đưa cho anh văn kiện, còn đem cơm trưa đến.”

Giang Ninh Tư có chút không thể tin. Cô thế mà đem cơm đến cho anh!

“Hơn nữa còn là do em đích thân xuống bếp để nấu đó!” Mạch Huyên vừa dứt lời liền vươn tay mở hộp giữ nhiệt bốn tầng sau đó đem từng ngăn xếp ngay ngắn trên bàn. Một ngăn cơm, một ngăn chứa canh bí còn bốc khói, một ngăn là sườn xào chua ngọt, ngăn cuối là cá sốt cà.

Hộp thuốc trong tay anh muốn rơi! Ừm… Anh thật sự muốn hỏi “em có phải Mạch Huyên không?”!

Bôi thuốc cho cô xong, rửa tay sạch sẽ, sau đó vứt hết mọi công việc đang làm để thưởng thức món ăn của cô gái nhỏ. Ừm. Đúng là hương vị không phải đầu bếp trong nhà làm! Ngon ngon như vậy! Thật muốn ăn nữa!

Vừa định bảo cô ăn chung nhưng cô lại bảo mình ăn rồi, nói anh cứ ăn hết là được. Mạch Huyên thấy anh liên tục gắp gắp, khóe môi cong cong lên kéo theo đôi mắt đào hoa khiến cả người cô như phát sáng. Cô hỏi: “Có ngon không?”

Giang Ninh Tư gật gật đầu, liên tục khen ngon miệng. Đối với câu hỏi này, cho dù Mạch Huyên nấu không ngon anh cũng sẽ cắn răng bảo ngon, sau đó cật lực ăn hết!

Mới ngồi hơn mười lăm phút đã cảm thấy lạnh. Bởi vì là mùa hè nên hôm nay cô mặc đầm dây màu đen nhưng cũng may có áo khoác ngoài nên không cảm thấy lạnh, ngược lại là chân cô như muốn cóng lên cả rồi. Nhìn anh đang nuốt xuống miếng sườn cuối cùng, đáy mắt Mạch Huyên toàn là ý cười, cô nhỏ giọng: “Ninh Tư, em buồn ngủ.”

Giang tổng vừa muốn bảo cô có thể đi vào phòng nghỉ phía bên trong ngủ một giấc nhưng lại sợ cô mắng anh là kẻ hạ lưu không biết liêm sỉ nên từng câu từng chữ đều nuốt xuống bụng. Lại muốn để Bắc Đường đưa cô về nhưng không nỡ. Khó khăn lắm cô mới đến Giang thị, bọn họ cũng khó khăn lắm mới có một buổi chung đụng không mưa bom bão đạn, muốn anh buông tay, nằm mơ! Tuy có chút rối rắm, nhưng anh đã nhanh chóng tìm được một lí do vô cùng hoàn hảo. Anh lừa gạt cô:

“Cũng đã tới giờ nghỉ trưa có lẽ mọi người đã đi ăn hết rồi. Em xem bên trong có phòng nghỉ, em có thể vào đó ngủ. Khi nào ngủ dậy anh bảo Bắc Đường đưa em về nhà.”

Bịa đặt một cái lí do mà anh cho là có mức độ hợp lí cao để lừa Mạch Huyên. Cô khẽ chớp mắt, sau đó “được” một tiếng, lại chúc anh ngủ ngon rồi lon ton nhảy chân sáo chạy vào phòng nghỉ.

Cứ như vậy lừa được cô?! Giang Ninh Tư có cảm giác thành tựu không nhỏ! Anh cảm thấy từ đây có lẽ sẽ có thay đổi, khóe môi bất giác kéo lên một nụ cười rực rỡ như hoa xuân.

Mà cô lúc này bận làm tổ trong chiếc chăn ấm áp chỉ toàn là mùi bạc hà tươi mát, nhẹ nhàng đi vào giấc ngủ. Cách một lớp cửa, Giang tổng treo trên môi ý cười nhàn nhạt, từng ngón tay thon dài như người nghệ sĩ dương cầm lướt thật nhanh trên bàn phím.

Không nghĩ tới Mạch Huyên đánh một giấc tới năm giờ!

Đôi mắt đào hoa quyến rũ lúc vừa tỉnh dậy có chút mơ hồ, mất đi vài phần tươi sáng nhưng tăng nhiều thêm vẻ lười biếng. Cô chớp mắt, đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng bước ra khỏi phòng nghỉ. Người còn chưa thấy nhưng đã cất giọng gọi: “Ninh Tư, Ninh Tư…”

Giang Ninh Tư vừa định gằn giọng giáo huấn Giám đốc phòng Tài vụ, ngoài ý muốn nghe thấy giọng nói ngọt ngào lại lười biếng. Ánh mắt anh hướng về phía cửa phòng nghỉ, trong giây lát bóng dáng con mèo nhỏ xuất hiện trước cửa phòng. Mạch Huyên mắt nhắm mắt mở, chân không ngừng bước về phía người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế da xa xỉ. Cô không phát hiện ở đây ngoài anh ra còn có người khác, giọng nói nhẹ như lông vũ khẽ quét qua quét lại tim anh.