*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thỏ bông cố gắng nhấc cái chân ngắn cũn. Thư ký Kim lập tức xoay người ôm lấy nó, chạy vội đến chỗ Quỳnh Nhân, nhét nó vào lòng cậu.
Quỳnh Nhân ôm chặt con thỏ bông, ra sức cọ mặt vào bộ lông xù của nó.
Ôi, thỏ, bến đỗ của linh hồn ta.
Thư ký Kim nghi hoặc, rốt cuộc đây là thỏ bông hay là máy chắn sóng quỷ hồn.
Tống Đế vương ở bên quan sát, im lặng suy tư.
Quỳnh Nhân là một người bình thường, đầu tiên là đá bay tội phạm trốn thoát khỏi địa ngục Chúng Hợp, sau đó lại đánh yêu quái đo sàn…
Nhớ lại ngày hôm ấy, khi Quỳnh Nhân đá bay tên đàn ông cặn bã, nơi tiếp xúc giữa chân cậu và cổ gã đã lóe ra một chùm sáng vàng kim. Nếu không lầm thì đây chính là ánh sáng của công đức. Một cậu nhóc hai mươi tuổi sao lại sở hữu tính chất cao cấp này, phải là thánh nhân đầu thai mới đúng.
Tống Đế vương tiện tay tra xét sổ luân hồi. Càng kỳ lạ hơn, Quỳnh Nhân thực sự chỉ là một phàm nhân hết sức bình thường, không gia thế, cũng không phải là ai chuyển thế.
*
Sáng sớm, Trần Duệ Trạch thức giấc, vừa lăn lộn trên giường vuốt ve cái bụng trống trơn, vừa nghĩ đến chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua. Chẳng lẽ mình đói đến xuất hiện ảo giác, nếu không tại sao lại nhìn thấy Quỳnh Nhân đốt vàng mã giữa không trung.
Nhớ tới hình ảnh kỳ dị kia, hắn không chờ được nữa, khoác áo chạy tới trước phòng Quỳnh Nhân. Hắn gõ cửa, bên trong không có tiếng động gì, nhưng cửa lại hé ra thành một cái khe.
Chất lượng của nhà gỗ ở đây không hề tốt, cửa sổ và cửa chính đều cực kỳ khó đóng, ngược lại mới chạm nhẹ đã mở hé ra rồi.
“Duệ Trạch, Quỳnh Nhân dậy chưa?” Đạo diễn cầm khay bánh chiên đi tới: “Tranh thủ trời trong nắng ấm, hai người mau quay cảnh khảo sát lộ trình trong núi luôn đi.”
Trần Duệ Trạch xoay người, chặn cửa bằng vẻ mặt đầy căng thẳng, đồng thời len lén liếc vào bên trong. Trên giường không có ai! Cả đống vàng mã cũng không thấy đâu nữa, hay là đi đưa vàng mã thật rồi?
“Cậu ấy đi chạy bộ, không mang điện thoại theo.” Trần Duệ Trạch không khỏi tự like cho sự nhanh trí của mình, vậy mà hắn có thể bịa ra một lý do hoàn hảo như thế.
“Được rồi.” Đạo diễn gặm bánh chiên, quay người: “Ô, chạy bộ về rồi đấy à? Có mang theo điện thoại di động đấy thôi.”
Quỳnh Nhân: “Chạy bộ? À… vâng, tôi vừa đi chạy bộ.”
Thấy người nọ vẫn mặc bộ quần áo tối qua, Trần Duệ Trạch lại càng khẳng định suy đoán của mình. Trong phút chốc, hắn không khỏi cảm thấy tam quan đang dần dần sụp đổ.
Ăn sáng xong, Trần Duệ Trạch và Quỳnh Nhân bắt đầu lên núi. Đạo diễn đi sau nhóm quay phim, hít từng ngụm không khí trong lành nơi hoang dã, cảm thán: “Đúng là một nơi tuyệt vời.”
Ông ta vừa làm động tác mở ngực, vừa hỏi: “Ô? Vừa nãy cậu chạy bộ ở chỗ nào thế, đường núi không dễ đi, có thể chạy được sao?”
Quỳnh Nhân đáp bâng quơ: “Không nhớ nữa. Tôi mù đường, đi ba mét đã không phân biệt được phương hướng, có thể trở về đều nhờ may mắn.”
“…” Đạo diễn vô cùng hoảng hốt: “Thế mà cậu còn chạy loạn!”
“Lần sau nhất định tôi sẽ không chạy nữa.” Quỳnh Nhân nhận lời cho qua.
Đạo diễn đã trung tuổi, sức khỏe kém đi rất nhiều, đi được mấy bước đã bắt đầu lau mồ hôi: “Ôi, tôi không chịu nổi nữa, về trước đây.”
Sao hôm nay Trần Duệ Trạch luôn ngơ ngẩn? Đạo diễn thầm hỏi. Nhất định là giảm cân quá mức nên choáng váng, quả nhiên hấp thụ quá ít carbohydrate(1) sẽ khiến tinh thần sa sút.
(1) Carbohydrate là một thành phần cơ bản trong thức ăn mà cơ thể con người sử dụng để tạo ra năng lượng.Mạnh Thâm từ bên cạnh xông tới, bay vòng vòng quan sát Trần Duệ Trạch: “Siêu sao này!”
Lâm Xuân Sinh là một ông lão, đương nhiên không biết gì về thần tượng. Nhưng năm ngoái, Trần Duệ Trạch đóng vai nam chính trong một bộ phim rất nổi, ông cực kỳ thích hình tượng sĩ quan đầy chính nghĩa của hắn trong phim.
“Đúng đúng đúng, cậu bé này diễn hay lắm đấy.” Lâm Xuân Sinh cười híp cả mắt.
Nhớ ra Quỳnh Nhân cũng có mặt ở đây, ông lập tức lật mặt: “Nhưng trong lòng tôi, diễn viên giỏi nhất mãi là Quỳnh lão gia. Quỳnh lão gia vai nào cũng hay, vai nào cũng tuyệt. Đúng là tay đấm Tom Hanks(2) ở núi Nam, chân đá Leonardo(3) ngoài biển Bắc.”
(2) Tom Hanks: diễn viên, đạo diễn, nhà sản xuất phim người Mỹ nổi tiếng. Ông từng đoạt 2 giải Oscar cho các vai diễn trong phim Philadelphia và Forrest Gump.(3) Leonardo Wilhelm DiCaprio là một diễn viên, nhà sản xuất phim, nhà hoạt động môi trường người Mỹ. Để tăng độ tin cậy, ông ta còn giơ hai ngón cái lên.
Quỳnh Nhân: “…”
Thôi, không được so đo với người già.
Ở sườn núi có mảnh rừng cây ăn quả, con đường uốn lượn to dưới nhỏ trên, mây trắng mỏng manh tràn xuống ngang trời, phong cảnh vô cùng bắt mắt. Đạo diễn đề nghị hai người đi xuống theo con đường nhỏ, tổ kỹ thuật sẽ dùng flycam(4) ghi lại những hình ảnh đẹp đẽ này.
(4) Hình minh họa:
Quỳnh Nhân và Trần Duệ Trạch bắt đầu đi xuống. Mạnh Thâm bay bên cạnh lải nhải: “Đi đường núi phải cẩn thận đấy, tuy tôi thấy dương thọ của cậu khá dài, nhưng tình huống bất ngờ bỏ mạng vẫn có thể xảy ra, cậu cũng không muốn bị chết oan đâu nhỉ.”
Lâm Xuân Sinh chỉ vào rừng cây ăn quả, nói: “Cây mận kia ăn ngon lắm, tiếc là quả không nhiều, cậu lén hái ăn đi.”
Hai người này rất ồn ào, thật sự có cảm giác bọn họ chính là đạn mạc (5) thành tinh.
(5) Đạn mạc là bình luận chạy ngang trên video trong thời gian thực. Cảm thấy camera đã đủ xa, Trần Duệ Trạch bèn tắt mic, hỏi: “Tối qua cậu đi đưa vàng mã cả đêm à?”
Quỳnh Nhân: “À, cảm ơn anh đã che giấu giúp tôi.”
Trần Duệ Trạch rất lo cho cậu: “Đốt ở đây cũng được mà, tự đi đưa làm gì, nguy hiểm lắm.”
Đúng là cực kỳ ngu dốt! Mạnh Thâm âm thầm rơi lệ, quỷ nào có thể đánh thắng Quỳnh Nhân, rốt cuộc ai mới là kẻ có nguy cơ rơi vào hiểm cảnh?
Quỳnh Nhân: “Fan q…, ặc…”
Thấy Trần Duệ Trạch sợ run cả người, Quỳnh Nhân quyết đoán lược bỏ chữ “quỷ”: “Fan của tôi tốt lắm, yên tâm đi, tôi không gặp nguy hiểm gì đâu.”
Quỳnh Nhân cảm thấy mình vô cùng may mắn. Fan âm phủ của cậu dũng cảm lại thiện lương, bị gió thổi còn sôi nổi chạy về, thậm chí muốn góp chút sức lực bắt Nhái Ngộ Không lại.
Cuối cùng, cậu nhờ nhóm Vô Thường giám sát Nhái Ngộ Không nhặt đồ, còn mình thì tiếp tục ký tặng album cho fan. Chờ buổi fansign kết thúc, Quỳnh Nhân đổ toàn bộ vàng mã trong cái bọc thật to ra, xếp thành núi vàng rồi mượn lửa của Tống Đế vương, tự tay đốt.
Ngọn lửa liếm qua lớp giấy vàng, bùng lên cao vút, thiêu tất cả vàng mã lấp lánh thành tàn tro.
Địa ngục treo ngược là nơi quanh năm kín gió, lửa cháy khó bùng. Tống Đế vương cho mượn lửa, lại thoải mái cho mượn cả gió. Gió thổi lửa lan hóa tan vàng mã, lại thổi tung những đốm tro xám trắng rơi vào dung nham và mặt biển trên không.
Khi bắt được vàng thỏi, trên mặt các fan nở ra nụ cười thỏa mãn hòa với muôn vàn cảm động. Quỳnh Nhân cảm thấy đây chính là cảnh tượng cả đời cậu cũng không thể nào quên.
*
Trên núi, nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất nhiều. Nắng trong làm bầu không khí ấm lên, mặt đất cũng nhanh chóng trở nên khô ráo. Đường núi lấy lại khả năng phục vụ di chuyển của mình, những khách mời khác cũng lục tục tới.
Ngoài Quỳnh Nhân, Trần Duệ Trạch, Phó Gia Trạch và Mạnh Thanh Hành còn có hai cặp người chơi nữa, lần lượt là Thị đế Trương Mân cùng con gái Trương Xu, quán quân bắn cung thế giới Liễu Nhứ và chồng cô là Lý Kỳ Hiên.
Trong số các idol, người nugu nhất đương nhiên không phải Quỳnh Nhân mà là Mạnh Thanh Hành. Giờ cậu đã có hai triệu follow rồi, hơn Thanh Hành ba trăm nghìn follow đấy!
Mọi người có mặt đầy đủ, bên sản xuất bắt đầu công đoạn ghi hình.
“Chúng tôi đã chuẩn bị một trò chơi nho nhỏ, vị trí chung cuộc trong trò chơi sẽ quyết định bữa tối của mọi người hôm nay.”
Nhân viên công tác mở bốn cái lồng đậy thức ăn trên bàn, lần lượt công bố các phần ăn trong bữa tối.
Phần thứ nhất là hải sản xa hoa. Phần thứ hai là thịt bò bít tết. Phần thứ ba là chân gà. Phần thứ tư chỉ có một quả trứng.
“Nội dung thi hôm nay sẽ là – bắn cung!”
Mọi người vỗ tay lấy lệ, hòa lẫn vài tiếng hoan hô cực kỳ giả tạo.
Bốp bốp bốp.
Ể? Bọn họ đột nhiên phát hiện vấn đề.
Trương Xu lớn tiếng nói: “Không công bằng! Ở đây có một quán quân bắn cung thế giới, sao chúng tôi thắng được?”
Đạo diễn giải thích rằng Liễu Nhứ sẽ không tham gia, cô phụ trách đứng ngoài chỉ đạo và huấn luyện.
Trần Duệ Trạch nhỏ giọng nói: “Tôi đói hoa cả mắt rồi, cuộc thi này chỉ có thể trông chờ vào cậu thôi.”
Nếu giành được vị trí thứ hai thì tốt quá, Trần Duệ Trạch nhìn miếng thịt bò bằng ánh mắt khát khao, thậm chí còn gần như không rời mắt nổi.
Mạnh Thâm đi bộ vào khu bia bắn: “Wow, nhiều ngôi sao quá.”
Thấy Mạnh Thâm đột nhiên xuất hiện, Thanh Hành bị dọa đến rớt cả tim. Chẳng lẽ vì không lấy được goods nên người kia đã vượt ngàn dặm đường tới đây giết cậu.
Ai mà ngờ đống goods ế của Quỳnh Nhân lại đột nhiên cháy hàng, không mua được cũng có phải lỗi của cậu đâu.
Thanh Hành ngày càng khẳng định, mình và Quỳnh Nhân không hợp mệnh. Chỉ là trình độ xem tướng của cậu quá be bét, không thể tự chứng thực phán đoán của bản thân.
Dưới sự chỉ đạo của Liễu Nhứ, các khách mời hăng hái nhặt những cây cung có độ đàn hồi khác nhau, đeo bao tay, bắt đầu luyện tập.
Mạnh Thâm nhiệt tình đề nghị: “Tôi có thể điều khiển mũi tên của cậu, đến lúc đó, cậu muốn trúng vòng nào sẽ trúng ngay vòng đó, nhắm mắt mà bắn cũng được luôn.”
Thanh Hành giật nảy mình, nhất định Mạnh Thâm đang nói chuyện với cậu, thế mà hắn lại bằng lòng giúp cậu ăn gian…
Quỳnh Nhân cạn lời: “Anh không phải đi làm à?”
Mạnh Thâm: “Đồng nghiệp bằng lòng làm thay tôi rồi. Bọn họ cử tôi đến chỗ cậu học kỹ thuật chiến đấu.”
Quỳnh Nhân: “…”
Lâm Xuân Sinh lộ vẻ chờ xem náo nhiệt: “Hiếm khi gặp được nhiều ngôi sao thế này, để chúng tôi nán lại mấy hôm đi.”
Thanh Hành chợt ngây người, thì ra Mạnh Thâm tới để xem Quỳnh Nhân. Cậu như uống phải một bát nước khổ qua, trái tim nam nhi bị nước đắng thấm sâu tận cùng.
Quả nhiên, Quỳnh Nhân chính là kẻ địch truyền đời của cậu.
*
Mũi tên không vào được vùng số bảy(6), lông vũ ở đuôi tên khẽ run lên.
(6) Hình minh họa:Quỳnh Nhân hơi nhíu mày, bắn tên khó hơn cậu tưởng tượng. Tên không bay thẳng tắp, điểm ngắm và đích đến không trùng khớp với nhau(7), cần thử nhiều lần để rút ra kinh nghiệm.
(7) Nhìn vào hình này bạn sẽ hiểu, thước ngắm bắn cung cao hơn đầu mũi tên, cho nên phải căn nhiều mới quen.Liễu Nhứ là vận động viên giỏi, song lại không phải một cô giáo tốt. Dưới sự chỉ dạy tận tình của cô, trình độ bắn cung của các khách mời dần dần xuống dốc.
Thanh Hành cố tình chặn đường lúc Liễu Nhứ đi đến chỗ Quỳnh Nhân, tỏ vẻ thành tâm học hỏi. Hiệu quả cũng khá rõ ràng, giờ cậu đã bắn trượt bia hai mươi lần liên tục rồi.
Không trung đột nhiên truyền đến một tiếng sấm rền nho nhỏ nhưng vẫn đặc biệt rõ ràng. Quỳnh Nhân hơi nhíu mày, dự báo thời tiết nói hôm nay trời nắng cơ mà?
Mạnh Thâm bỗng nhiên căng thẳng, nhỏ giọng nói: “Trời vang tiếng sấm, Diêm vương qua đường. Lão nhân Thần uy khó đoán, đừng khiến ngài ấy chú ý.”
Nhắc tới Diêm vương, Quỳnh Nhân mới chợt nhớ ra.
Thư ký Kim từng nói, Diêm vương là người bận nhất trong Thập điện Diêm Vương, phải gánh một lượng công việc kinh người, Tống Đế vương vẫn luôn lo lắng Diêm vương sẽ bất ngờ đột tử.
May mà hắn đã thành Thần, cũng coi như tính mạng đã được an toàn.
Chẳng biết Diêm vương qua đây làm gì nhỉ, công tác hay là nghỉ phép?