*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngoài Quỳnh Nhân và Mạnh Thâm, chỉ có một nhân viên công tác nhìn lên bầu trời, hỏi đồng nghiệp có nghe thấy tiếng sấm không.

Mạnh Thâm: “Cô gái này linh cảm mạnh, vía cũng nhẹ, dễ gặp chuyện không may. Suỵt!” Hắn hạ giọng, nói: “Diêm vương tới đây, cậu cẩn thận nhé, tôi đi trước đã.”

Diêm vương là một nhân vật lớn, nhưng chẳng có quan hệ gì với cậu cả, chắc không tới đây để tìm cậu đâu. Nghĩ thế, Quỳnh Nhân không để ý nữa, tập trung luyện tập bắn cung.

Bắn cung là một môn thể thao đang hot, Phó Gia Trạch đã tập vài năm, bắn trong phạm vi mười mét có thể đảm bảo trúng khu vực 9, 10. Hiếm lắm mới có một lĩnh vực thành thạo hơn Quỳnh Nhân nên hắn bèn sang chỉ trỏ.

“Tay cậu giữ chặt quá, tư thế cầm cung không đẹp, động tác kéo dây cũng sai rồi.”

Phó Gia Trạch đang bình luận đầy hả hê vui sướng, lại thấy động tác của Quỳnh Nhân bỗng đúng chuẩn hẳn lên.

Gì đây, Phó Gia Trạch suýt thì hộc máu.

Bắn cung còn có thể tự giác ngộ à? Không ai chỉ cho mà động tác bỗng nhiên chuẩn xác, nghe có hợp lý không?

Quỳnh Nhân cũng cảm thấy rất không khoa học.

Khi cậu đang vùi đầu khổ luyện, một ngón tay dài bỗng nhiên vươn tới, lặng lẽ điều chỉnh điểm ngắm cho cậu.

Chủ nhân của ngón tay này mặc một chiếc áo bào na ná Tống Đế vương, trên áo thêu hình rồng ăn quỷ. Loại quần áo này không tôn dáng, nhưng có thể thấy người nọ rất cao, còn mang tới cho Quỳnh Nhân một cảm giác hơi quen thuộc.

Đáng tiếc không thấy rõ mặt, có lẽ đối phương không muốn cậu thấy diện mạo của mình.

Sau khi giúp cậu điều chỉnh điểm ngắm, người này lại sửa tư thế cho cậu.

Người thầy tốt bụng lại không muốn lộ mặt này là ai?

A, Diêm vương

B, Diêm vương

C, Diêm vương

D, Diêm vương

Quỳnh Nhân quyết đoán chọn cả ABCD, vì cậu tự cho mình một câu hỏi có thể chọn nhiều đáp án.

Ngón tay như tạc từ bạch ngọc của Diêm Ma La Già khép lại, nhẹ nhàng chạm vào cây cung.

Tuy không giao lưu bằng ngôn ngữ, nhưng Quỳnh Nhân cảm thấy Diêm vương đang nói: được rồi.

Vì thế, cậu thả tay, mũi tên bắn đi như sao băng xẹt qua không khí.

Vèo…

“Mười điểm!” Trần Duệ Trạch kích động hô to: “Trúng giữa bia kìa, trâu bò quá!”

Phó Gia Trạch tái mặt rồi, sao lại thế này…

Diêm Ma La Già vỗ tay thay lời chúc mừng.

Quỳnh Nhân thầm nghĩ tay người kia đẹp thật, đến động tác vỗ tay cũng bắt mắt hơn người thường, không hề ăn khớp với hình tượng Diêm vương phùng mang trợn mắt thường gặp trong chùa miếu.

Nhưng Diêm vương đúng là một thầy giáo giỏi, tuy chẳng nói một lời, song Quỳnh Nhân vẫn có cảm giác “vỡ lẽ” sau khi được hắn giúp sửa động tác.

Cậu hơi nghiêng người, cố nhận định vị trí nào là mắt của Diêm vương, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn. Tôi muốn thử bắn vào tất cả các khoảng cách một lần, được không?”

Diêm Ma La Già gật đầu, khom người xuống, nhẹ nhàng chạm vào ngón tay Quỳnh Nhân.

Quỳnh Nhân ngây ra một lúc. Cậu nhìn ngón tay mình, phát hiện chỗ sưng đỏ đã biến mất, kéo dây cũng không còn cảm thấy đau.

Diêm vương lạnh lùng tàn khốc trong mắt con dân âm phủ, thế mà lại là một vị Thần hết sức dịu dàng.

Thanh Hành ghen tị nói: “Lúc thi chính thức sẽ bắn ba mươi phát, anh ta sẽ không ăn may mãi được đâu.”

Nhưng Phó Gia Trạch biết rõ, khả năng học tập của Quỳnh Nhân vô cùng mạnh, hơn nữa còn không chỉ giới hạn trong vũ đạo. Khi bọn họ còn là thực tập sinh, công ty yêu cầu mỗi người phải học một, hai tài lẻ khác, như thế lúc lên chương trình mới có thể bộc lộ tài năng.

Bọn họ cùng học phi tiêu. Một giờ sau, Quỳnh Nhân đã có thể phi được Robin hood(1) – chính là mũi tiêu sau cắm vào trụ của mũi tiêu trước, trong khi hắn vẫn phi ra phần rìa tấm bia.

(1) Mũi tiêu sau cắm vào đít mũi tiêu trước -_- 

Chẳng lẽ hôm nay lịch sử lặp lại, hắn lại bị Quỳnh Nhân đè bẹp và sỉ nhục?

Quỳnh Nhân bắt đầu luyện tập một lần nữa. Phó Gia Trạch phân tâm xem cậu học được đến đâu, thấy cậu vẫn luôn bắn vào khu vực điểm thấp mới hơi yên tâm.

Quỳnh Nhân nói khẽ với Diêm vương đang đứng ngay bên cạnh: “Anh còn thích số nào nữa không?”

Diêm vương suy nghĩ trong chốc lát, dùng ngón tay viết 233.

Quỳnh Nhân: “Wow, không ngờ còn biết ngôn ngữ mạng. Được, vậy thì 233(2).”

(2) 233 = oa ha ha *cười to*

Nhìn Quỳnh Nhân đứng ở khoảng cách 20 mét bắn hai mũi tên trúng vòng 3 điểm, Phó Gia Trạch cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Có vẻ Quỳnh Nhân không có năng khiếu bắn cung, lần trúng tâm kia chẳng qua chỉ là may mắn.

Hắn có thể thắng!

*

Cuộc thi chính thức bắt đầu.

Quy tắc rất đơn giản, mỗi đội cử ra một người bắn ba lần, mỗi lần mười phát. Tầm bắn lần lượt là 10 mét, 15 mét và 20 mét.

Tầm bắn càng xa, hệ số điểm càng cao. Điểm số tính bằng cách nhân điểm trên vòng bia với hệ số 1, 2, 3 tương ứng với tầm bắn.

Theo thứ tự rút thăm, người thi đầu tiên là Trương Mân, sau đến Lý Kỳ Hiên, Phó Gia Trạch và cuối cùng là Quỳnh Nhân.

Lượt thứ nhất.

Trương Mân chọn cự li 10  mét, mười phát bắn đi ba phát không trúng bia, bảy mũi tên còn lại ghi được mười chín điểm. Lý Kỳ Hiên cũng chọn cự li này, cả lượt chỉ trúng một mũi tên, may mắn vào vùng mười điểm, tổng điểm: 10.

Phó Gia Trạch trúng bia cả 10 mũi tên, nhưng thành tích hơi kém so với bình thường, có hai điểm 8, tổng được 96 điểm.

Thấy điểm số này, những khách mời khác đều biết mình không có duyên ăn hải sản, chỉ biết quay sang nhìn Quỳnh Nhân. Dù sao thì mũi tên xuyên thẳng hồng tâm của cậu khi nãy cũng để lại cho bọn họ nhiều ấn tượng.

Quỳnh Nhân lắp tên vào cung, nhìn thẳng mục tiêu, kéo dây tới gần chóp mũi.

Đạo diễn lập tức giục camera quay cận cảnh.

Trong màn ảnh, Quỳnh Nhân đang nheo một con mắt, bờ môi mím chặt đầy chăm chú, môi dưới bị dây cung đè lên, hằn một vết chỉ mờ.

Nửa bên mặt nghiêng của cậu sắc nét như được Nữ Oa tự tay điêu khắc, đẹp đến mức khiến người ta vô thức nín thở dõi theo.

Chẳng hiểu sao Diêm Ma La Già lại cảm thấy hơi thở của mình bị dây cung siết chặt. Hắn nghĩ, làn môi đẹp thế, đáng lẽ không nên bị dây cung đè ép.

Quỳnh Nhân buông lỏng ngón tay.

Nhìn tư thế của cậu lúc chuẩn bị bắn tên, Diêm Ma La Già đã đoán trước được kết quả.

Thật vậy, Trần Duệ Trạch siết chặt nắm tay, nhảy dựng lên: “Mười điểm!”

Phó Gia Trạch cứng họng, sắc mặt thoáng tái xanh, sao lại thế này? Trúng hồng tâm chỉ là may mắn cơ mà?

Hắn trừng mắt nhìn Quỳnh Nhân bắn vào hồng tâm mười phát, lồng ngực bị đè đến hít thở khó khăn.

Thanh Hành biết Phó Gia Trạch hiếu thắng, hỏi: “Muốn em yểm bùa cho anh không?”

Diêm Ma La Già lướt ánh mắt qua bên đó, con ngươi lóe lên một tia sắc lạnh.

Sau khi nói ra đề nghị của mình, Thanh Hành liền hối hận. Cậu lo ý nghĩ ăn gian sẽ khiến Phó Gia Trạch đánh giá cậu là một kẻ bỉ ổi xấu xa.

Nào ngờ, Phó Gia Trạch gần như không thể khống chế được giọng điệu của mình, mắng: “Sao không nói sớm?”

Thanh Hành giật mình.

“Em thích ăn tôm mà nhỉ?” Ngay sau đó, nụ cười dịu dàng quen thuộc lại hiện lên trên mặt Phó Gia Trạch, hắn nói: “Anh chỉ muốn thắng một bữa hải sản cho em.”

Lần này Thanh Hành vô cùng sửng sốt. Phó Gia Trạch không ngừng thúc giục, cậu chỉ đành giả vờ buộc lại dây giày để cúi đầu cắn rách ngón tay, sau đó vẽ bùa máu vào lòng bàn tay hắn.

Diêm Ma La Già là vua âm phủ, có thể nhìn thấy năm sinh năm mất của con người. Khi bùa phát huy tác dụng, hắn liền thấy dương thọ của Thanh Hành ngắn đi một đoạn.

Phép thuật sửa vận vô cùng nguy hiểm, nhưng luôn có người sử dụng. Chẳng lẽ người này không biết để ăn gian trong một trò chơi vớ vẩn, bản thân sẽ phải trả giá rất nhiều sao.

Lượt thứ hai.

Biểu hiện của Trương Mân và Lý Kỳ Hiên vẫn như trước.

Phó Gia Trạch đổi thành cự li 15 mét. Bùa của Thanh Hành phát huy tác dụng, hắn bắn trúng sáu phát 8 điểm, ba phát 9 điểm, một phát 7 điểm, cuối cùng được 168 điểm.

Mọi người xung quanh ra sức vỗ tay vì khả năng của hắn. Trong khi đó, Thanh Hành lại rầu rĩ không vui.

Quỳnh Nhân không đổi tầm bắn, vẫn giành điểm tối đa ở cự li 10 mét như lượt đầu.

Điều này khiến Phó Gia Trạch hoàn toàn yên tâm, xem ra giới hạn của Quỳnh Nhân chính là 10 mét.

Lượt thứ ba, Phó Gia Trạch lặp lại thành tích ở lượt một. Ba vòng tổng cộng ghi được 432 điểm. Nếu muốn thắng, Quỳnh Nhân phải bắn trúng kha khá điểm 10 ở cự li 20 mét mới được. Mà lúc luyện tập cự li 20 mét, người nọ chỉ loanh quanh ở điểm 2, 3, nên chắc chắn bây giờ cũng không có bản lĩnh này. Hắn cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng, cười tươi như xuân về hoa nở: “Có vẻ như tôi phải thắng rồi, cậu đừng giận tôi, lát nữa tôi sẽ nhường hải sản cho cậu, được không?”

Giọng nói của hắn mang theo vô vàn đắc ý. Quỳnh Nhân vốn định bắn mũi tên thứ hai đi lại thấy bực mình, trong lòng thật sự không vui.

Cậu liếc Phó Gia Trạch, híp mắt nói: “Được, tôi cho cậu thắng.”

Diêm Ma La Già chạm nhẹ vào cánh tay Quỳnh Nhân, cậu đang nổi giận à?

Quỳnh Nhân lắc đầu, cậu chưa bao giờ nổi giận với một kẻ ngốc. Ngón tay cậu xoay ngang, sau đó lại lập tức dựng lên.

- 1?

Trong phút chốc, Diêm Ma La Già lập tức hiểu Quỳnh Nhân muốn làm gì. Hắn đi vào trong sân, chỉ vào cây cung có sức căng nhất.

Tầm bắn càng xa, yêu cầu về dây cung càng cao, lực bắn đủ mạnh mới đảm bảo quỹ đạo mũi tên không bị lệch nhiều.

Quỳnh Nhân đổi cung, Phó Gia Trạch bắt đầu căng thẳng. Nhưng thấy cậu cầm cây cung mới đến cự li 15 mét, hắn lại buông lỏng tinh thần.

15 mét thì dù có được điểm tối đa cũng chỉ có hai trăm điểm.

Tốc độ bắn cung của Quỳnh Nhân rất nhanh, vụt vụt vụt vụt, bốn điểm 10 được ghi vào sổ.

Liễu Nhứ không nhịn được, quay sang hỏi đạo diễn: “Cậu ấy thật sự chưa từng học bắn cung à? Lợi hại quá đi.”

Đạo diễn làm sao biết được.

“Đạo diễn!” Quỳnh Nhân giơ tay: “Tôi đổi sang cự li 20 mét được không?”

“Hả?” Đạo diễn hưng phấn, đổi cự li ngay lúc này, ông nhạy bén ngửi được mùi thuốc súng.

Đánh nhau rồi, đánh nhau to rồi!

Lo lắng của Phó Gia Trạch nhanh chóng biến thành sự thật. Ở cự li 20 mét, Quỳnh Nhân bắn trúng hồng tâm liên tục năm phát.

Tất cả đều sợ ngây người, Liễu Nhứ càng shock nặng. Tuy tầm bắn tối thiểu của nam giới trong các cuộc thi là 30 mét, nhưng cậu trai này là một idol. Thành tích hiện giờ của cậu ấy đã khủng khiếp lắm rồi.

Nói sao đây, những ngôi sao khác đều là công chúa Disney bỏ trốn, còn Quỳnh Nhân là vận động viên đội tuyển quốc gia bỏ trốn đúng không?

Lại thua rồi. Sắc mặt Phó Gia Trạch rất nhợt nhạt.

Khi tất cả mọi người đều cho rằng Quỳnh Nhân sẽ giành chiến thắng, cậu lại yêu cầu đổi cự li.

Trần Duệ Trạch không hiểu: “Sao lại đổi? Chúng ta sắp thắng rồi mà?”

Quỳnh Nhân: “Anh giảm cân vất vả thế, phải thưởng thịt bò bít tết cho anh.”

Trần Duệ Trạch sửng sốt, ôm cậu khóc hu hu: “Cậu đúng là thiên sứ mà.”

Diêm Ma La Già không khỏi nhíu mày, người sống này lỗ mãng quá, mới quen mà đã ôm ấp rồi.

Đương nhiên, Quỳnh Nhân ôm hắn trong nhà ma thì không coi là lỗ mãng, tình huống khẩn cấp mà, không nên cứng nhắc quá đâu.

Quỳnh Nhân bắn mũi tên cuối cùng ở cự li 10 mét.

Cậu nhìn Diêm vương vẫn đứng bên cạnh từ nãy đến giờ, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.”

Tuy không nhìn rõ, nhưng cậu cảm thấy dường như Diêm vương đang mỉm cười.

Tên bay vút đi, cắm thẳng vào vòng tròn chính giữa.

Cuối cùng cậu được 431 điểm, kém Phó Gia Trạch đúng một điểm.

Quỳnh Nhân và Trần Duệ Trạch giành hạng hai chung cuộc trong trò chơi.

Nhưng một điểm này hệt như một bạt tai đánh vào mặt Phó Gia Trạch.

Tuy hắn là quán quân, nhưng Quỳnh Nhân thay đổi cự li mấy lần, cuối cùng chủ động chốt 431 điểm, thể hiện khả năng khống chế tuyệt đối.

Hắn có thể thắng, là vì Quỳnh Nhân cho hắn thắng.

Toàn thân Phó Gia Trạch nóng lạnh đan xen, hắn vô cùng khó chịu, mặt mũi đỏ bừng rồi lại tái nhợt đi trong nháy mắt.

Nhất định sẽ có người cắt ghép đoạn hắn chỉ trỏ và đoạn Quỳnh Nhân đổi bia khống chế kết quả cuối cùng, sau đó dàn dựng video theo hướng so sánh đối lập. Nếu đoạn video này bị tung lên Bilibili, hắn sẽ trở thành trò cười cho mọi người.

Tưởng tượng như thế, Phó Gia Trạch cảm thấy lớp da trên cơ thể đang bị lột đi từng chút từng chút một.

Khi chương trình phát sóng, Quỳnh Nhân sẽ hút được cực nhiều fan.

Vì khán giả luôn thích hình tượng mạnh mẽ rồi lại khao khát một chút dịu dàng tiềm ẩn bên trong.

Phó Gia Trạch biết điều này, nên luôn cố gắng đắp nặn hình tượng bản thân theo chiều hướng ấy.

Nhưng hắn biết, giả mãi chỉ là giả mà thôi.

Phó Gia Trạch nghiến răng nghiến lợi, vì sao Quỳnh Nhân không thể an phận làm siêu nugu?

Quỳnh Nhân: “Phó Gia Trạch.”

Hắn nhìn Quỳnh Nhân bằng ánh mắt mịt mờ, cố nở nụ cười ôn hòa giả dối như một thói quen.

Quỳnh Nhân: “Thực ra cậu không cần so bì với tôi.”

Nếu có một câu nói có thể đánh tan hàng phòng thủ của Phó Gia Trạch, thì hẳn chính là câu nói này.

Quỳnh Nhân chưa bao giờ xem hắn là đối thủ.

*

Quỳnh Nhân buông cung. Khi quay đầu lại, môi cậu vừa vặn chạm vào ngón tay của một người, hoặc có thể nói là một vị Thần nào đó.

Diêm Ma La Già vốn chỉ muốn xóa mờ dấu vết dây cung để lại trên môi người kia, nhưng cảm giác mềm mại đến dị thường này khiến hắn hơi…

Mê muội.

Hắn muốn ấn thêm vài cái.

Suy nghĩ này có quái lạ quá không?

Chắc là không đâu nhỉ.

Tần Quảng vương(3) cũng có vẻ mặt si mê khi ấn đệm thịt ở chân mèo dù bị mèo cào liên tục. Mong muốn ấn môi Quỳnh Nhân của hắn, hẳn cũng tương tự đam mê ấn chân mèo của kẻ kia thôi.

(3) Nhất điện – Tần Quảng Vương: chuyên điều khiển việc khỏe mạnh, ốm đau, sinh tử của trần gian và quản lý việc u minh, cát hung.

Hoàn toàn không phải ý tưởng đáng ngạc nhiên gì.

Diêm Ma La Già tự thuyết phục bản thân.

Nhưng mèo sẽ không dung túng để mình muốn ấn sao thì ấn. Phải tôn trọng suy nghĩ của mèo.

Hắn tiếc nuối rút ngón tay về. Quỳnh Nhân…

Bên này, Quỳnh Nhân không hề nghĩ ngợi gì. Cậu sờ bờ môi đã hết đau, trong đầu chỉ có một câu cảm thán: “Diêm vương đúng là một người tốt.”

Thậm chí cậu đã quyết định, sau khi xuống núi phải lập tức tìm chùa miếu, thắp hương cho Diêm vương.