*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Việc này…” Quỳnh Nhân do dự. Một người (đã từng) theo đuổi chủ nghĩa vô thần như cậu, chỉ sợ không gánh nổi vinh dự ấy.

“Bạch Vô Thường” nói: “Tôi đã xếp hàng ở chỗ Địa Tạng vương Bồ Tát rất nhiều năm, muốn nhờ ông ấy giúp tôi thay đổi bề ngoài. Cờ gấm đã chuẩn bị xong lâu rồi, nhưng chữ bên trên thì tôi vừa mới sửa.”

Cô cúi người vái lạy, lau nước mắt, nói: “Cảm ơn cậu đã giúp tôi trở về dáng vẻ khi còn sống.”

Quỳnh Nhân: “Được rồi, được rồi. Cảm ơn.” Fan của cậu thành thật quá, ngay cả chuyện cờ gấm là hàng second-hand cũng nói ra.

Nhìn kỹ mới thấy, đúng là có tên mấy người vừa được viết thêm, mực vàng còn chưa khô, trong khi những chữ khác đều dùng công nghệ thếp vàng(1) để viết.

(1) Thếp vàng là kỹ thuật trang trí dán lớp vàng lá (cũng gọi là vàng quỳ) thật mỏng lên mặt các vật dụng bằng gỗ, đá, và kim loại để tạo màu sắc bằng vàng.

“Bạch Vô Thường” lại vái một cái nữa. Tuy cô muốn nói với con trai cả mười nghìn câu, song còn rất nhiều fan đang chờ ký tặng, cô không thể chiếm dụng thời gian của mọi người.

Cô lau nước mắt, chậm rãi đi ra ngoài. Nhóm fan kích động vỗ tay.

“Nhưng điều tôi muốn biết chính là làm sao nhổ được cái rìu kia xuống thế, chuyện này nghe hợp lý sao?”

“Một người sống sờ sờ như con tôi còn có thể xuất hiện trên mạng internet âm phủ, chuyện này vốn đã vô lý rồi.”

“Con thỏ bông cậu ấy ôm cử động được nữa kìa. Thỏ bông có thể thành tinh từ bao giờ vậy? Nghe có phản khoa học không?”

“Cảm động quá. Quỳnh Nhân, con chính là đứa con đáng tự hào nhất của ba QAQ”

Quỳnh Nhân nhìn lá cờ đặt ở một bên, trong lòng dâng lên một cảm giác vô cùng kỳ diệu, trái tim vừa tràn đầy mãn nguyện lại vừa thoáng xót xa.

Cậu ổn định lại cảm xúc rồi mới tiếp tục buổi ký tặng.

“Người tiếp theo.”

“Xin chào.” Một giọng nữ vô cùng điềm tĩnh vang lên: “Tôi không cần ký tên, cậu mỏi tay lắm rồi phải không?”

Cô gái này có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, mặc một chiếc váy bó sát, tóc đen buộc gọn phía sau, tạo ấn tượng đặc biệt nghiêm túc và cũng không kém phần tinh tế.

Quỳnh Nhân: “Cảm ơn, nhưng tôi không mỏi.”

Tiếp xúc với fan là chuyện vui nhất trên đời, có thể khiến cảm giác mỏi mệt tiêu tan hết. Cậu múa bút ký tên mình, còn vẽ thêm một biểu tượng mặt cười ^_^ ở phía sau.

Thư ký Nam sờ cái mặt cười trên album, hạ giọng nói: “Cảm ơn.”

Thỏ bông đang ngoan ngoãn ngồi trên đùi Quỳnh Nhân bỗng nhiên giật giật như cảm thấy bất an. Nó dùng cái tay ngắn ngủn của mình để lay cánh tay cậu.

Quỳnh Nhân cúi đầu nhìn nó: “?”

Tấm màn giản dị ở hội trường đột nhiên rung mạnh. Thỏ bông muốn báo hiệu sắp có động đất sao?

Nhưng còn chưa phán đoán xong, Quỳnh Nhân đã chợt nghe thấy mấy tiếng rống giận rung trời, thậm chí còn có âm vang như trống nổi.

Khoảng không trên đỉnh đầu Quỳnh Nhân đột nhiên nứt toác thành một lỗ to. Sau đó, một người rơi thẳng xuống chiếc bàn ký tên ở trước mặt cậu. May là cái bàn rất vững, không hề dịch chuyển.

Người nọ gian nan đứng đậy, lắc đầu, lỗ mũi có hai vệt máu, nửa bên mặt bị đánh sưng vù.

“Mạnh Thâm?” Người này vẫn không trở lại đón Lâm Xuân Sinh, không ngờ đã bị đánh thành ra thế này.

“Quỳnh Nhân?”

Mạnh Thâm biến sắc, hô to: “Chạy mau, tinh tinh địa phủ đại náo cõi âm rồi!”

Đám quỷ lập tức xôn xao, gương mặt tái xanh nhợt nhạt của mỗi người đều lộ vẻ sợ hãi.

Dù vậy, bọn họ không hề ôm đầu chạy trốn mà lo lắng nhìn về phía người tổ chức buổi fansign, đồng thời xông lại gần chỗ Quỳnh Nhân hơn.

“Thư ký Kim, người sống sao có thể chịu được cảnh tượng này, mau dẫn cậu ấy trốn đi!”

“Đúng vậy, Quỳnh Nhân đẹp thế, ở lại đây nguy hiểm lắm!”

“Yêu quái kia vô cùng biến thái.”

“Quỳnh Nhân, cậu chạy mau đi, chúng tôi sẽ che chắn cho cậu, a…”

Một cơn gió mạnh thổi từ cửa vào. Quỳnh Nhân bị gió đánh không mở mắt nổi. Hội trường trực tiếp bị cuốn đi, chỉ còn chiếc bàn vẫn kiên cường đứng đó. Quỳnh Nhân dùng một tay bám chặt mép bàn, tay còn lại tóm chặt thư ký Kim gầy yếu suýt bị thổi bay đi.

Lông thỏ bông bị gió thổi xù lên. Nó tỉnh táo hơn bất cứ quỷ hồn nào, hai tai tự động thắt nút, buộc chặt mình vào cổ tay Quỳnh Nhân.

Đợi gió ngừng, Quỳnh Nhân mới mở mắt, phát hiện fan của mình đã bị gió cuốn bay gần hết, album ký tặng cùng quà fan đưa rơi rụng đầy trên mặt đất.

Giờ cậu mới biết địa ngục thật sự trông như thế nào.

Khắp nơi đều có cây khô treo ngược, vô số sợi xích sắt đỏ rực thõng xuống từ không trung. Những tội nhân đang chịu phạt ở chỗ này bị treo đầy trên các nhánh cây, trông hệt như những cây lạp xưởng đang hong gió.

Cờ gấm “Bạch Vô Thường” tặng cậu đang móc trên chân một con quỷ. Đóa hồng được tưới bởi nước sông Tam Đồ chỉ còn lại mấy cánh hoa, hộp đựng bằng thủy tinh vỡ tan nát.

Quỳnh Nhân giận tái mặt, chậm rãi giương mắt nhìn về phía trước.

“Con khỉ họ Tôn kia có thể xóa sạch sổ sinh tử, bổn Đại vương đương nhiên cũng có thể.” Kẻ đến là một yêu quái lông lá đen xì, cả người mặc giáp, còn cầm hai thanh chùy vàng cỡ lớn trong tay: “Chẳng lẽ các ngươi kỳ thị, khinh thường ta là Nhái Ngộ Không à?”

Mạnh Thâm như gặp kẻ thù truyền kiếp: “Ngươi đừng đánh đồng tiểu thuyết với hiện thực được không? Nói lý chút đi! Không ai cho phép ngươi xóa sổ sinh tử. Hơn nữa, ngươi là thứ Đại vương gì, có ai xác nhận không?”

Hắn che trước người Quỳnh Nhân, nhìn về phía trước, thấp giọng nói: “Mau trốn đi.”

Các đồng nghiệp đánh giá còn kéo dài được khoảng mấy phút. Nhái Ngộ Không ghét nhất trai đẹp, phải tranh thủ chút thời gian ngắn ngủi này để Quỳnh Nhân thoát thân mới được.

Nhái Ngộ Không mắt tinh tai thính, nghe thấy những gì Mạnh Thâm nói bèn nện chùy trên tay xuống. Mạnh Thâm tung xích câu hồn hòng cuốn chặt cây chùy, song lại bị sức mạnh của đối phương kéo cho ngã gục xuống đất.

Quỳnh Nhân mất đi che chắn.

“Ồ.” Nhái Ngộ Không nheo mắt nhìn Quỳnh Nhân, giữa trán nhăn hơn mười vết: “Thì ra là ngươi. Nghe nói ngươi là con trai của Tống Đế vương. Nếu ta bắt được ngươi, chắc chắn hắn sẽ phải đưa sổ sinh tử cho ta xé.”

Tin đồn này ở đâu ra vậy…

Sao có thể cắt luôn chữ đầu trong cụm “sugar daddy” thế chứ?

Thư ký Kim và thư ký Nam một nam một nữ, một trái một phải xông lên che chở trước người Quỳnh Nhân, còn nghiêng đầu nói: “Ngẩn ngơ gì nữa, chạy mau!”

Quỳnh Nhân không chạy, vẻ mặt cũng không hề sợ hãi: “Ba ta chẳng ra cái giống gì, mi đừng đánh đồng ba fan của ta với lão ấy.”

“Không cần biết, hôm nay ngươi chính là con tin của Nhái Ngộ Không ta!” Nhái Ngộ Không đấm ngực thét dài, động tác trông vô cùng quen mắt, hình như là bắt chước theo “Godzilla đại chiến King Kong(2)”.

(2) Godzilla đại chiến King Kong là phim điện ảnh quái vật của Mỹ năm 2021 do Adam Wingard đạo diễn:

Quỳnh Nhân chân thành đề nghị: “Với ngoại hình này, ta thấy mi nên lấy tên là Nhái King Kong, à không, Nhục King Kong.”

Dứt lời, cậu cúi đầu về phía tây, dùng giọng điệu đầy tha thiết nói với không khí: “King Kong, thật xin lỗi.”

Đợt sóng trào phúng này đã xúc phạm Nhái Ngộ Không, hắn đấm mạnh vào ngực mình, giọng vang như sấm: “Ngươi dám sỉ nhục ta!”

Mạnh Thâm cuống muốn chết: “Sao cậu lại chọc giận hắn?”

Thư ký Nam và thư ký Kim thấy Quỳnh Nhân bất động, quyết đoán kéo cậu rời đi nhưng lại không kéo nổi, không khỏi cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Bọn họ là quỷ đấy, từ bao giờ người sống có thể giằng co với quỷ vậy?

Quỳnh Nhân nhẹ nhàng né tránh động tác lôi kéo của hai thư ký, đặt con thỏ bông vào tay Mạnh Thâm: “Giữ hộ tôi một lát.”

Cậu vòng qua cái bàn, chậm rãi đi đến khoảng đất trống.

Nhái King Kong thấy cậu chỉ cao chừng mét tám, lùn hơn hắn cả chục cái đầu nên cũng chẳng coi ra gì, gác chùy lên vai, vẻ như ngươi có thể làm gì được ta.

“Biết điều thì ngoan ngoãn giơ tay chịu trói đi, chỉ cần ngươi chấp nhận làm con tin của ta, ta sẽ tha cho cái mặt chỉ biết lừa đảo để kiếm cơm của nhà ngươi.”

Quỳnh Nhân đạp chân sau xuống đất, cơ thể phóng đi như một mũi tên, nhắm thẳng hướng Nhái Ngộ Không mà tới.

Đời này Nhái Ngộ Không ghét nhất những kẻ đẹp mã, đặc biệt là loại siêu đẹp mã giống Quỳnh Nhân đây. Bảo tha cho gương mặt của cậu chỉ là thuận miệng nói bừa, hắn không cho phép bất cứ con linh trưởng đực nào đẹp trai hơn mình tồn tại.

Giây tiếp theo, Quỳnh Nhân đã tới gần. Cậu dùng hai tay ôm chặt gốc cây, tung người một cái, đá mạnh vào đùi phải của Nhái Ngộ Không.

Nhái Ngộ Không bị đau không đứng vững được, sụp xuống như núi đổ.

Hắn da dày thịt béo, va chạm với nền đất không khiến hắn tổn hại gì, nhưng phần chân bị đá lại cực kỳ đau, mồ hôi lạnh vã ra thấm ướt lớp lông trên ngực hắn.

Nhái Ngộ Không thẹn quá hóa giận, ngẩng đầu, chuẩn bị nói mấy câu thâm độc rồi sẽ đập nát gương mặt đẹp đẽ này.

Nhưng còn chưa kịp hành động, hắn đã bị Quỳnh Nhân đấm bay vào tảng đá dung nham ở đại địa ngục Hắc Thằng, nóng đến kêu cha gọi mẹ.

“Chẳng phải mi rất thích dùng lời thoại tiểu thuyết để nói chuyện sao? Hôm nay ta sẽ cho mi trải nghiệm “Thủy Hử truyện”, Quỳnh Đề hạt đánh Nhục King Kong(3)!”

(3) Trong Thủy Hử truyện có đoạn Lỗ Trí Thâm (Lỗ Đề hạt) đánh chết Trấn Quan Tây – Trịnh Đồ.

Ngón tay Quỳnh Nhân thon dài, nắm đấm không “to bằng cái bát” như Lỗ Trí, song lại có tốc độ ngang mưa rào, liên tục nện xuống đỉnh đầu Nhái Ngộ Không.

*

Mấy phút sau, Tống Đế vương vốn bận tăng ca đã vội dắt theo đội Vô Thường tới cứu con trai.

Cảnh tượng trước mắt vô cùng thê thảm, chỉ là không thảm theo cách bọn họ nghĩ mà thôi.

Cổ Nhái Ngộ Không bị quấn bởi một sợi dây xích thõng xuống từ không trung, Quỳnh Nhân kéo đầu còn lại của sợi dây, vẻ mặt hơi nóng nảy: “Nhặt nhanh lên! Quà fan tặng ta mà mi dám thổi bay, mi phải tự tay nhặt về cho ta.”

Trong khi đó, mặt của Nhái Ngộ Không đã sưng như một quả bóng rổ màu đen, bùn đất máu me be bét không còn nhận ra đâu là mắt mũi miệng nữa.

Thư ký Kim mang theo gương mặt đẹp kiểu băng giá còn lưu lại vẻ “Σ (っ°Д °;)っ” tới kể qua loa sự việc cho Tống Đế vương nghe.

Tống Đế vương sống mấy ngàn năm, còn cái gì chưa từng thấy nữa?

Ngại ghê, có màn này là thật sự chưa thấy bao giờ.

Hắn không khỏi suy nghĩ sâu xa, có phải đội ngũ chấp pháp ở âm phủ chưa được huấn luyện đúng theo tiêu chuẩn? Con tinh tinh bọn họ đuổi bắt suốt một ngày đêm, cứ thế bị Quỳnh Nhân đánh thành con chó, thử hỏi có hợp lý hay không?

Rốt cuộc là Quỳnh Nhân quá mạnh mẽ, hay tinh tinh quá cùi? Nhưng dù thế nào, tố chất của đội ngũ Vô Thường thực sự cần được nâng cao.

“Bình thường Thành Hoàng các phủ huấn luyện các ngươi thế nào?”

Tống Đế vương tỏ vẻ hoài nghi, khiến đám cai ngục âm ti xấu hổ đến không ngóc đầu lên được.

Là một Vô Thường có lý tưởng trừ gian diệt ác, Mạnh Thâm cảm thấy chuyện được một người sống bình thường bảo vệ là một sự đả kích cực kỳ to lớn.

Nhảy thua hắn nhận, nhưng là một Vô Thường sống, đến võ nghệ cũng thua thì quá thất bại rồi.

Tuy nhiên, trên phương diện một người làm thuê chín chắn, hắn vẫn phải thanh minh một câu cho bản thân cũng như các đồng nghiệp của mình: “Đại vương minh xét, tinh tinh minh giới là loài động vật đứng đầu danh sách bảo vệ của đại địa ngục, anh em cũng không dám quá mạnh tay.”

Tống Đế vương lắc đầu, đi tới chỗ Quỳnh Nhân.

Quỳnh Nhân vẫn đang thì thào: “Đất fan tặng cho ta tan hết cả rồi…”

Gói đất đen từ đại địa ngục Chước Nhiệt(4) dùng để trồng hoa đã bị bục, từng cục đất to chìm nổi trên mặt biển xa. Đất tan vào nước, đương nhiên không thể vớt về được nữa.

(4) Viêm Nhiệt địa ngục và Đại Nhiệt địa ngục: nơi chúng sinh bị hành hình bằng sự thiêu đốt rất khổ sở.

Quỳnh Nhân mếu máo, khóe miệng trễ xuống, hốc mắt dần đỏ lên.

Nhái Ngộ Không kiêu ngạo ngẩng đầu, khinh thường nói: “Một túi đất mà thôi, người phàm thật ngu ngốc.”

Quỳnh Nhân lập tức siết chặt nắm tay, nhanh chóng nuốt nước mắt vào!

Nhái Ngộ Không thấy cậu nắm tay liền run rẩy, sợ đến mức ôm đầu khóc nghẹn: “Ta là tinh tinh minh giới đấy, là động vật cần bảo tồn số một ở đại địa ngục, ta còn quý giá hơn gấu trúc, ngươi không thể đối xử với ta như vậy.”

“Minh tinh(5)? Mi đang nói kháy ta sao?” Là một nghệ sĩ không có tuyến gian nan lắm mới lên được tuyến 17,5, Quỳnh Nhân vô cùng tức giận.

(5) Minh tinh = tinh tinh minh giới và minh tinh = ngôi sao => đồng âm.

“Ta không có ý đó, đấy là tên khoa học của ta.” Nhái Ngộ Không ấm ức giải thích, chất lỏng hòa trộn từ máu loãng và nước mắt tí tách rơi xuống: “Ngươi sợ quỷ cơ mà?”

Sao người này không hề giống mấy tên đẹp mã trong tưởng tượng của hắn, tin giả có hại lắm biết không?

Quỳnh Nhân cạn lời: “Đúng, nhưng mi là yêu quái.”

Nhái Ngộ Không lặng im nuốt hận.

“Quỳnh Nhân.” Tống Đế vương từ ái nói: “Ta sẽ bảo đại địa ngục Chước Nhiệt đưa tới mấy chục xe đất đen cho cậu trồng hoa.”

Quỳnh Nhân quay sang, sau đó liền trông thấy mấy chục vị Vô Thường phía sau Tống Đế vương đang dùng ánh mắt phức tạp để nhìn mình.

Trong phút chốc, Quỳnh Nhân bỗng nhận ra mình đã bị Vô Thường vây quanh. Đồng thời, đám fan bị gió thổi đi cũng đang lũ lượt chạy về.

Hàm lượng quỷ đạt đến gần một trăm phần trăm rồi!

Cậu bỗng hít thở không thông: “Thỏ, thỏ, thỏ đâu…”