Dù sao Tang Kiều cũng không phải là người mới hoàn toàn, cũng biết bất luận trong chuyện của Phương Dư Châu hay Trang Huy, bản thân cậu tuyệt đối là người mà tổ tiết mục quyết định từ bỏ sau khi cân nhắc xong.

Ầy, nói không chừng còn không cần cân nhắc.

Gần đây chương trình khá nổi, nếu tổ tiết mục nhân cơ hội này để giải quyết, không những lấy được hảo cảm của một đợt người xem, mà còn có thể tuyên truyền miễn phí.

Chuyện tiện nghi như vậy, ai không làm mới là kẻ ngốc.

Tâm thái Tang Kiều cực kỳ vững vàng, chuẩn bị đêm nay về dọn dẹp chăn ga gối đệm, một lần nữa bắt đầu cuộc sống chủ bắn pháo hôi kiêm chức nghiệp thu tiền theo đuổi ngôi sao bán thời gian của mình.

Nhưng mà ở một bên khác.

Tổ tiết mục cũng trọc cả đầu rồi.

Từ tin nóng leo lên top hot search chỉ mất vài giờ, người sáng suốt đều có thể nhìn ra đây là có người đứng sau muốn chỉnh Tang Kiều.

Nhưng mà!

Mặc dù ngày thường Tang Kiều chưa từng đề cập qua bối cảnh quan hệ của mình, nhưng tổ tiết mục có người nhớ rõ thời điểm thực tập sinh vừa mới dọn vào ký túc xá, một người tự xưng quản gia trực tiếp mang theo đoàn đội lái xe đem hành lý đóng gói của Tang Kiều tới.

Tổ tiết mục còn trộm kiểm tra thử, riêng chiếc xe kia cũng phải 16 triệu đôla.

Cố tình nội dung tư liệu nội bộ của Tang Kiều lại đơn giản đến không thể đơn giản hơn, hoàn toàn nhìn không ra chút bối cảnh hào môn nào.

Thời gian bắt đầu chậm rãi đến đỉnh điểm của mạng xã hội, áp lực dư luận trên Weibo và các nền tảng khác càng lúc càng lớn, điên cuồng viết bình luận yêu cầu official weibo của chương trình đưa ra thông tin chính thức.

Tổ tiết mục đành phải triệu tập cuộc họp quan hệ công chúng khẩn cấp.

Sau đó đi tìm Tang Kiều.

Người bị đẩy ra đỡ đạn là trợ lý tổ tiết mục Sách Hoa.

Còn rất trẻ, nhìn qua như mới tốt nghiệp không lâu.

Tang Kiều đang chuẩn bị tiễn Dịch Sở đi, còn chưa thành công, đã nhìn thấy có người từ cửa thang máy đi tới.

Dịch Sở chậc một tiếng: "Anh xem, tôi nói chắc chắn họ sắp tới còn gì? Này không phải là tới rồi sao."

Tang Kiều: "......"

Thật ra, cậu cảm thấy đời trước Dịch Sở nhất định là đài BBC đầu thai.

Trợ lý Sách Hoa là một cô gái nhỏ, trước khi đến đã đọc qua trên Weibo về bằng chứng của CP Tang Kiều cùng Phương Dư Châu cũng như CP Tang Kiều cùng Trang Huy, hiển nhiên không nghĩ tới đến nơi lại có thể gặp được Tang Kiều bên cạnh Dịch Sở, trong lúc nhất thời biểu tình hỏng mất vài giây: "Tang Kiều, cậu quen với Dịch Sở hả?"

Tang Kiều lập tức nói: "Không quen!"

Dịch Sở: "???"

Trợ lý Sách Hoa: "......"

Trong lòng trợ lý Sách Hoa nói thầm nửa ngày không biết liệu Tang Kiều cùng Dịch Sở có thể có quan hệ gì không, nhưng ngại việc trước đó người lên kế hoạch chính đã nhiều lần dặn dò nhất định phải nói chuyện rõ ràng với Tang Kiều, đành phải căng da đầu mở miệng: "Cái kia......!Tang Kiều, cậu đã biết chuyện trên Weibo chưa?"

Tang Kiều cười tủm tỉm: "Tôi biết rồi.

Cô là tới bảo tôi rời khỏi chương trình đúng không?"

Trợ lý Sách Hoa: "......"

Hiện tại người trẻ tuổi đa số tính tình nóng nảy, trước khi đến đây trợ lý Sách Hoa đã chuẩn bị tâm lý tốt rồi, cùng lắm thì bị mắng máu chó phun đầy đầu một trận thôi.

Nhưng mà phản ứng của Tang Kiều so với tưởng tượng của cô thật sự tốt hơn quá nhiều, tốt đến mức khiến trợ lý Sách Hoa có chút ngại ngùng.

Dừng hai giây, trợ lý Sách Hoa tiếc nuối nói: "Hiện tại dư luận trên mạng nghiêng về một phía, áp lực tổ tiết mục rất lớn......!Vậy nên sau khi chúng tôi thảo luận, muốn cho cậu tạm dừng ghi hình một tập, chờ nhiệt giảm bớt, lại suy nghĩ xem có biện pháp nào khác hay không, cậu thấy thế ổn chứ?"

Tang Kiều vô cùng giật mình: "Wa, mọi người không phải tới bảo tôi rút lui hẳn à? Mọi người đúng là người tốt mà!"

Dịch Sở: "......"

Trợ lý Sách Hoa: "......"

Nếu không phải biểu tình của Tang Kiều quá mức chân thành, cô nhất định cảm thấy những lời này là đang trào phúng.

Dịch Sở còn chưa đi, cũng ở bên cạnh nghe được phương án tổ tiết mục chuẩn bị, nghiêng đầu liếc mắt nhìn trợ lý Sách Hoa một cái: "Tập sau là ghi hình biểu diễn đúng không.

Trận biểu diễn đầu tiên đã vắng mặt, mấy ngươi đây là không chỉ muốn hố chết Tang Kiều, còn muốn đào một cái hố khiến anh ta không kêu được gì hả?"

Trợ lý Sách Hoa đương nhiên cũng biết hậu quả nếu như một người vắng mặt buổi công diễn đầu tiên.

Nhưng đây là quyết định của tổ tiết mục, cô cũng không nói được gì.

Dịch Sở lăn lộn trong vòng nhiều năm như vậy, đã sớm quen thuộc cách làm nịnh giàu đạp nghèo này, liếc liếc Tang Kiều: "Muốn tôi nói, không thì anh trực tiếp giải nghệ đi! Đánh sưng mặt những người đó."

Tang Kiều: "......"

Tang Kiều cho Dịch Sở một ánh mắt khinh bỉ: "Lăn lăn lăn, tôi còn chờ công ty trả tôi tiền lao động làm việc nữa đấy, giải nghệ ai trả tiền cho tôi giờ?"

Dịch Sở kinh ngạc: "Khoan đã? Anh vẫn còn thiếu tiền sao? Anh tôi không đưa tiền......"

Ý thức được suýt chút nữa nói lộ, Dịch Sở ngậm chặt miệng: "Bỏ đi, tùy anh, dù sao tôi thấy người của tổ tiết mục này cũng chẳng có đầu óc gì.

Không nói nữa, đi đây."

Có lẽ do thực sự cảm thấy không thú vị.

Dịch Sở ý vị thâm trường liếc nhìn trợ lý Sách Hoa, nâng bước đi trước.

Trợ lý Sách Hoa không có đầu óc: "......"

Tuy rằng là người mới trong việc bị đẩy ra để đỡ đạn nghe chửi, nhưng trợ lý Sách Hoa cũng tích lũy một chút nhạy bén khi ở trong vòng——

Đặc biệt là câu nói một nửa không nói nốt kia của Dịch Sở.

Trợ lý Sách Hoa nhìn bóng dáng Dịch Sở, theo bản năng khách khí thêm hai phần với Tang Kiều: "Đương nhiên, tổ tiết mục cũng sẽ bồi thường cho cậu chi phí làm việc của tập sau, sẽ chuyển vào tài khoản của cậu nhanh thôi."

Tang Kiều cực kỳ cảm động: "Cảm ơn cảm ơn, không biết phí làm việc là bao nhiêu? Khi nào thì chuyển vậy?"

Trợ lý Sách Hoa nở nụ cười: "Quyết định ban đầu là 50 vạn, cụ thể có tăng lên hay không thì lúc về tôi sẽ hỏi trưởng kế hoạch cho cậu, muộn nhất là ngày hôm sau chuyển đến."

50 vạn cũng rất không tồi, ruồi bọ nhỏ đến đâu cũng là protein mà.

Nói chung Tang Kiều tương đối hài lòng, lịch sự chào tạm biệt với trợ lý Sách Hoa, đang muốn về phòng ngủ, đột nhiên giật mình: "Đúng rồi!"

Trợ lý Sách Hoa dừng bước: "Còn có chuyện gì sao?"

Tang Kiều cong mày: "Tôi muốn hỏi một chút, nếu tập tiếp theo tôi không tham gia ghi hình, thì tôi cũng không thể ở ký túc xá mấy ngày đấy đúng không?"

Trợ lý Sách Hoa: "......" Tất nhiên như vậy là tốt nhất.

Thực ra lúc nãy trợ lý Sách Hoa cũng muốn đề cập vấn đề này, nhưng lại không có mặt mũi mở miệng.

Nếu Tang Kiều vẫn ở lại ký túc xá, khó tránh khỏi việc xuất hiện trong cảnh quay, sẽ phiền toái bên hậu kỳ chỉnh sửa phải cắt ra.

Hiện tại Tang Kiều chủ động nói vậy.

Trợ lý Sách Hoa lập tức uyển chuyển đáp ứng: "Hôm nay cũng muộn rồi, ngày mai nói sau đi."

"Không cần đến mai đâu."

Tang Kiều lắc lắc đầu, "Tôi có chỗ ở."

Trợ lý Sách Hoa cũng không cưỡng cầu, giúp Tang Kiều lấy điện thoại di động về, nghĩ nghĩ rồi nói: "Trước tiên cậu cứ để hành lý ở ký túc xá đã, về sau nói không chừng còn dùng đến."

Hoặc nói không chừng không cần nữa.

Tang Kiều không nói suy nghĩ kia ra, lè lưỡi, nhận điện thoại di động: "Cảm ơn, tôi đi trước nhé? Nhớ chuyển phí làm việc cho tôi nha."

Trợ lý Sách Hoa: "......!Được, nhất định."

Gió đêm hơi lạnh.

Tang Kiều đi thẳng ra khỏi tòa nhà huấn luyện, không về phòng ngủ nên cũng không khoác thêm tí quần áo nào.

Cậu đứng bên đường cái, vừa run bần bật vừa gọi xe, chờ đến lúc lên xe, chóp mũi bị đông lạnh đến đỏ bừng.

Xe taxi chạy một đường đến bệnh viện đa khoa.

Tang Kiều tìm nửa ngày, lại gọi điện cho Raven, mới thấy được phòng bệnh của Phó Hành Chu.

Không phải khu nằm viện, mà là một tòa nhà kiểu phương Tây lát gạch đỏ phía sau bệnh viện chính, là kiểu nhìn qua liền biết là chỗ cao siêu gì đó.

Bảo an ở lối vào sân nhỏ và cảnh vệ đứng cạnh cửa phòng súng vác trên vai, đạn lên nòng, mỗi người cao hơn mét tám, ánh mắt đều là kiểu "bạn dám lại đây, bạn chết".

Tang Kiều: "......"

Qua khoảng mười phút.

Raven xuống tầng, dẫn Tang Kiều vào thang máy đi lên, ôn hòa nói: "Có phải Sở thiếu gia lại dọa cậu rồi đúng không? Đừng quá lo lắng, ông chủ chỉ làm phẫu thuật nhỏ thôi, rất thành công, vừa mới tỉnh dậy xong."

Tang Kiều suy nghĩ một đường cũng không thể thông suốt làm thế nào mà Phó Hành Chu uống một chén canh gà liền uống thành viêm ruột thừa luôn, ấp úng đi theo sau Raven: "Ừm......"

Raven dừng bước, mở cửa: "Tang tiên sinh, mời vào."

Tang Kiều: "......"

Cửa phòng bệnh mở ra một cái khe hở không lớn không nhỏ, ánh đèn màu vàng ấm áp từ khe hở lọt ra, in bóng nhỏ lên mặt đá cẩm thạch trên nền đất.

Raven còn có việc khác phải làm, sau khi đưa Tang Kiều đến liền rời đi.

Hành lang dài chỉ còn mỗi Tang Kiều.

Tang Kiều dao động đứng tại chỗ một lúc, lén lút tiến đến khe hở trước mặt, như một tên trộm dòm qua khe cửa xem bên trong.

Theo tầm mắt có thể nhìn thấy sàn nhà màu gỗ thuần, một bàn ăn hình chữ nhật bằng gỗ đỏ có thể chứa cả chục người, ghế ngồi bày biện chỉnh tề.

Ngoài ra có cả sô pha bọc da rộng rãi......

Chỉ là không thấy giường bệnh.

Nãy đi theo Raven vào đây, Tang Kiều còn nhìn kỹ một vòng, phát hiện tầng này thế mà chỉ có đúng một phòng bệnh.

Còn đâu là phòng video, phòng nghỉ, thậm chí còn có phòng họp.

Tang Kiều đẩy cửa phòng bệnh ra, bước lên sàn gỗ đi vào, vòng qua bàn ăn cùng phòng khách, mới phát hiện cái phòng tổng thổng này có cả phòng bếp lẫn phòng tắm.

Bồn tắm tròn trong phòng tắm chứa được cả chục người.

Tang Kiều: "......"

Muốn ghét người giàu một giây.

Thật sự.

Chỉ một giây thôi.

Giữa phòng ngủ và phòng khách còn có một không gian rộng rãi để tắm nắng, ánh mặt trời chiếu sang bồn hoa bên kia.

Tang Kiều từ phòng tắm nắng đi qua, đứng ở cửa phòng ngủ, chà xát tay, sau đó thật cẩn thận đẩy nhẹ cửa, lộ ra một cái khe.

Không đợi cậu dòm vào.

Người bên trong đã mở miệng trước: "Vào đi."

Tang Kiều xám xịt chui vào.

Trang trí trong phòng không giống với kiểu phòng bệnh xám trắng thông thường, mặt tường hồng nhạt, đồ đạc bên trong hiển nhiên được thiết kế đặc biệt.

Từ cửa sổ kính trong suốt nhìn qua, có thể trông thấy sông đào bao quanh sân dưới những ánh đèn dầu lộng lẫy.

Phó Hành Chu dựa vào đầu giường, mặc quần áo rộng ở nhà.

Thấy người tiến vào là Tang Kiều, tựa hồ có hơi kinh ngạc: "Làm phiền đến em?"

Tang Kiều lắc lắc đầu, ủ rũ cụp đuôi đi đến mép giường Phó Hành Chu.

Vốn dĩ muốn tùy tiện ngồi xuống mép giường hắn, vừa mới ngồi một nửa lại cảm thấy trên người mình cũng không quá vệ sinh.

Vì vậy quay người, ra chỗ ghế nhỏ cách đấy không xa.

Có lẽ là bởi vì mới làm phẫu thuật xong, sắc mặt Phó Hành Chu hơi tái nhợt, dưới mắt có quầng thâm xanh nhạt.

Nhưng nhìn qua tinh thần có vẻ không tồi.

Nghiêng bên trong phòng có một cái đồng hồ quả lắc bằng gỗ mun trông khá cổ kính.

Phó Hành Chu nhìn thời gian, nhíu mày: "Muộn như vậy rồi, ai nói cho em biết tôi đang ở viện?"

Tang Kiều càng thêm thương tâm.

Cậu ngồi trên ghế ngẩng mặt lên, mặt ủ mày ê hỏi: "Phó Hành Chu, làm phẫu thuật có đau lắm không?"

Phó Hành Chu không nghĩ rằng Tang Kiều sẽ hỏi cái này, nhất thời hơi sửng sốt.

Thực ra là có chút đau.

Đặc biệt là lúc này, thuốc tê vừa hết, đau đớn từ vị trí miệng vết thương loáng thoáng truyền tới.

Phó Hành Chu rũ mắt, nhìn về phía Tang Kiều.

Rõ ràng có ghế xếp và ghế tựa cho y tá, nhưng không biết cậu tìm đâu ra một cái ghế gấp nhỏ trong phòng.

Thân thể nhỏ gầy ngồi trên ghế thu mình lại thành một đoàn, nhìn qua so với người bệnh là hắn trông còn khổ sở hơn.

Phó Hành Chu lắc đầu với Tang Kiều: "Không đau."

Tang Kiều trộm liếc qua vị trí ruột thừa của Phó Hành Chu, cũng không biết mình có nhìn đúng chỗ hay không, nghèn nghẹn hít hít mũi, thanh âm rầu rĩ: "Thật xin lỗi."

Phó Hành Chu chú ý tới ánh mắt Tang Kiều: "Thật xin lỗi cái gì?"

Tang Kiều dịch ghế đến cạnh giường Phó Hành Chu, lí nhí nói: "Tôi không nên để anh uống canh gà của bà Lý, thật xin lỗi."

Phó Hành Chu: "Cho nên?"

Tang Kiều ngốc ngốc chớp chớp mắt: "A?"

Có thể bởi vì đêm đã khuya, mà trong phòng lại phá lệ yên tĩnh.

Thanh âm của Phó Hành Chu có vẻ cực kỳ dịu dàng, chậm rãi nói: "Em nói thật xin lỗi, tôi còn cho rằng em muốn bù đắp tôi."

Tang Kiều: "......"

Tang Kiều cúi đầu, xoắn xuýt ngón tay hồi lâu, cực kỳ luyến tiếc nói: "Vậy......!Để tôi trả tiền thuốc men cho anh, tôi sẽ mua trái cây, mua hải sâm nấu cho anh, lại mua mấy đồ bổ khác nữa......"

Phó Hành Chu: "......"

Phó Hành Chu không nói gì.

Tang Kiều lén lút nhìn Phó Hành Chu vài cái, cũng không hiểu là hắn hài lòng hay không hài lòng, lại nuốt nuốt nước miếng, chậm rì rì nói: "Tôi còn có một chút tiền tiết kiệm......!Có thể cho anh dùng......"

Sắc mặt Phó Hành Chu vất vả hòa hoãn một ít nháy mắt lại trầm xuống.

Hắn nhìn chằm chằm Tang Kiều một lúc lâu: "Ruột thừa của tôi, theo ý em, là có thể dùng tiền để đo đạc?"

Tang Kiều: "......"

Tang Kiều: "???"

Không, không thể sao?

Chẳng lẽ bởi vì anh là tổng tài Phó thị, cho nên chức năng ruột thừa so với người khác cũng phải nhiều hơn một chút à?

Bộ ruột thừa của anh có thể trả lương cho nhân viên sao?!

Tang Kiều vừa có chút phẫn nộ lại có chút đuối lý không dám tranh luận.

Cậu lặng lẽ duỗi tay lấy một quả quýt trong giỏ trái cây bên cạnh giường bệnh của Phó Hành Chu, vốn dĩ định lột vỏ hối lộ Phó Hành Chu ——

Lột được một nửa lại nhớ ra bây giờ Phó Hành Chu chưa thể ăn quýt.

Vì thế Tang Kiều chỉ có thể nhét mấy miếng quýt này vào miệng, nhai nhai, còn cảm thấy khá ngon.

Phó Hành Chu rũ mắt, nhìn động tác của Tang Kiều.

Từ góc độ hắn nhìn qua, vừa vặn có thể thấy hai má phồng lên của Tang Kiều, cùng vòng xoáy nhỏ trên đỉnh đầu.

Đáy mắt Phó Hành Chu xẹt qua ý cười khó phát hiện, chậm rãi nói: "Thời gian tôi nghỉ ngơi sẽ chậm trễ công tác, rất nhiều vụ hợp tác của Phó thị trong khoảng thời gian này đều phải tạm dừng."

"Trong đó, Phó thị tổn thất, đối tác tổn thất, nhân viên làm việc dưới Phó thị tổn thất."

"Tang Kiều, em có bao nhiêu tiền, em muốn bồi thường cho tôi bao nhiêu đây?"

Tang Kiều: "......"

Tang Kiều đang lột nốt mấy miếng quýt để ăn chợt dừng lại, đôi mắt tròn xoe trợn to.

Tổn thọ.

Hóa ra ruột thừa của tổng tài bá đạo thật sự sẽ phát tiền lương, là loại phát siêu nhiều tiền lương như này......

Chỉ trong một giây.

Tang Kiều phát hiện quýt trong miệng mình đều biến thành chua rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Hành Chu: Cuối cùng hôm nay cũng thành công đùa giỡn vợ.

Phó Hành Chu: Quả nhiên, đúng là nên thay đổi cách theo đuổi, mấy người có thể học tập theo tôi.

Phó Hành Chu: À, quên mất, mấy người làm gì có vợ đâu.

Tác giả khuẩn:???.