Tang Kiều nuốt miếng quýt chua lòm trong miệng xuống, chôn đầu nghiêm túc tính toán số tiền trong tiểu kim khố của mình.

Sau đó khổ sở phát hiện, đừng nói trả tiền lương cho nhân viên Phó thị——

Khả năng ngay cả tiền hoa hồng Phó Hành Chu chia cho một người mình cũng không có đủ.

Người nghèo chí đoản Tang Kiều trộm mắng Phó Hành Chu trong lòng một trận, lại ủy khuất ôm ghế gấp nhỏ xê dịch đến trước mặt Phó Hành Chu: "Vậy, không thì tôi tới bồi giường được không? Giúp anh bưng trà rót nước, đỡ anh đi xi xi gì đó nhé?"

Ghế gấp vừa nhỏ vừa thấp, Tang Kiều thành thật ngồi ở trên, đôi chân thon dài cuộn lại, hơi hơi ngẩng mặt, nhìn qua trông ngoan ngoãn khó tả.

Ngọn lửa khô nóng giống như thiêu đốt từng chút một, dọc theo lục phủ ngũ tạng, sức nóng không thể giải thích thậm chí còn bao phủ qua miệng vết thương, làm mờ đi cơn đau âm ỉ sau phẫu thuật.

Yết hầu Phó Hành Chu giật giật, thanh âm trầm thấp: "Không phải còn quay chương trình à, có thể rút thời gian đến chăm sóc tôi sao?"

Tang Kiều: "......"

À ừ.

Phó Hành Chu còn chưa biết cậu bị tổ tiết mục cho out.

Nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng như vậy, Phó Hành Chu biết hay không cũng không có vấn đề gì.

Nhưng những chuyện mà lúc nãy Dịch Sở nói về Phương Dư Châu và Trang Huy......

Bộ dạng Tang Kiều trước mặt rõ ràng là đã thả hồn bay đi đâu rồi.

Phó Hành Chu nhíu mày: "Nếu em còn chưa suy nghĩ kỹ, vậy cứ cho nợ trước đi."

Tang Kiều: "......"

Tang Kiều: "???"

A?

Tang Kiều lấy lại tinh thần: "Nợ?"

Biểu tình Phó Hành Chu nhàn nhạt: "Tôi không thiếu tiền, em cũng không rút được thời gian, chuyện này tính sau."

Tang Kiều: "Ò......"

Xác định mình không cần phải bồi thường tiền, tâm trạng xuống dốc vài giờ trước của Tang Kiều cuối cùng cũng chậm rãi tốt lên.

Ừm.

Tuy rằng Phó Hành Chu có một chút đại trượng phu, luôn cảm thấy năng lực tiêu hóa của mình là thiên hạ đệ nhất, còn không thích cười, mặt thì thường xuyên vô cảm.

Nhưng hắn không tức giận, cũng không làm khó xử cậu.

Quả nhiên vẫn là người tốt.

Điều này khiến cho Tang Kiều càng cảm thấy thân là đối tượng liên hôn hợp pháp của Phó Hành Chu, không thể ở bên ngoài làm xằng bậy sau lưng hắn.

Trước kia không biết thì thôi, hiện tại cậu biết mình và Phương Dư Châu, còn có cả Trang Huy không thể hiểu nổi tạo thành CP.

Tang Kiều nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy như vậy không tốt lắm.

Vì thế Tang Kiều gối đầu lên giường Phó Hành Chu suy nghĩ một lúc, quyết định thẳng thắn để được khoan hồng.

Cậu mím môi, đem một bàn tay chui vào trong chăn mềm mại, trộm kéo ngón tay út của hắn: "Phó Hành Chu, bây giờ tâm trạng anh có tốt không?"

Đầu ngón tay tinh tế cù trong lòng bàn tay Phó Hành Chu, cuối cùng bị Phó Hành Chu ấn xuống, bất động thanh sắc nói: "Vừa mới phẫu thuật xong, công ty còn rất nhiều việc, Kiều Kiều, em cảm thấy tâm trạng tôi thế nào?"

Tang Kiều: "......"

Bộ dáng này à.

Không tốt thì nói thẳng đi.

Tang Kiều có chút hối hận, muốn rút tay mình về, lại bị Phó Hành Chu nắm chặt, mãi mà không bỏ trốn thành công.

Ngón tay Phó Hành Chu ở trong chăn không dấu vết cọ nhẹ qua đầu ngón tay Tang Kiều, sau đó vuốt ve xương cổ tay yếu ớt của cậu: "Làm sao vậy?"

Tang Kiều nuốt nước bọt: "Nếu tôi nói cho anh biết một việc khiến anh càng không vui, liệu anh có đánh tôi không?"

Phó Hành Chu: "......"

Sắc mặt Phó Hành Chu trầm xuống: "Tang Kiều, rốt cuộc là ai khiến em nghĩ rằng tôi sẽ đánh em?"

Tang Kiều ngay thẳng nói: "Dịch Sở đó!"

Phó Hành Chu: "......"

Tang Kiều thuật lại nguyên vẹn những gì Dịch Sở nói.

Sau đó chắp tay trước ngực hướng Phó Hành Chu: "Nếu sau này anh muốn ly hôn với tôi, anh đưa cho tôi giấy thỏa thuận ly hôn là được, tôi sẽ ngoan ngoãn ký tên.

Anh ngàn vạn lần không cần nhét tôi vào bao tải ném xuống hồ đâu! Tôi lớn lên như vậy cũng không dễ dàng gì......"

Phó Hành Chu: "......"

Phó Hành Chu thở dài, dựa vào đầu giường, chậm rãi nói: "Không đánh em, nói đi.

Chuyện gì?"

Tang Kiều được đảm bảo, lá gan cuối cùng cũng lớn hơn vài phần, ôm ghế nhỏ ngồi đoan chính: "Thực ra không phải chuyện gì lớn......!Nhưng mà chúng ta đã kết hôn, tôi cảm thấy nên nói cho anh biết."

Phó Hành Chu xoa xoa giữa chân mày: "Nói."

Tang Kiều: "Anh có biết Phương Dư Châu không?"

Phó Hành Chu: "!"

Hàn ý trong mắt Phó Hành Chu thoáng qua.

Nhưng Tang Kiều căn bản không biết lúc trước xảy ra chuyện gì, cũng không xem tập đầu của chương trình.

Càng không biết việc Phó Hành Chu đã làm lúc đấy: "Ầy, chắc chắn anh không biết......!Chính là một thực tập sinh trong chương trình mà tôi quay."

Tang Kiều nghĩ nghĩ, lại bổ sung thêm một chút: "Thực sự rất ưu tú, vòng thứ nhất thi đấu cậu ấy là thực tập sinh toàn A, trông cũng không tồi."

Phó Hành Chu sắc mặt càng âm trầm: "Cậu ta làm sao?"

Tang Kiều tìm từ một chút: "Ưm, là lúc trước chúng tôi cùng khiêu vũ một bài, sau đó video vũ đạo đấy truyền ra ngoài, có rất nhiều người xem được nó."

Phó Hành Chu cắt ngang lời Tang Kiều: "Video vũ đạo, truyền ra ngoài?"

Tang Kiều chớp chớp mắt: "Đúng vậy."

U ám giữa chân mày Phó Hành Chu chợt lóe qua, nhẹ giọng nói: "Sau đó thì sao?"

Tang Kiều sờ sờ mũi: "Sau đó trên mạng có rất nhiều người bình luận trêu đùa tôi và cậu ấy......!Đều là cư dân mạng nói linh tinh chơi chơi thôi, anh không cần lo lắng về mấy cái đấy đâu."

Phó Hành Chu ngoài cười trong không cười: "Không cần lo lắng?"

Tang Kiều gật gật đầu: "Đúng vậy, dù sao dân mạng tự nháo thôi, không liên quan đến chúng ta, chờ náo nhiệt qua đi là được rồi!"

Biểu tình Phó Hành Chu nhìn không ra cảm xúc, không nói gì.

Tang Kiều đã giải thích xong một nửa tội của mình, chà xát tay, đơn giản kể Trang Huy ra luôn: "Đúng rồi, còn có Trang Huy......"

Phó Hành Chu: "?"

Mặt Phó Hành Chu đen hoàn toàn, lạnh giọng nói: "Con trai út của Trang Khai Thành?"

Tang Kiều kinh ngạc: "Hở? Anh biết hắn à?"

Phó Hành Chu dựa vào đầu giường nhắm mắt lại: "Không quen biết."

Tang Kiều: "Ò......"

Thời gian không còn sớm.

Tang Kiều lặng lẽ nhìn Phó Hành Chu một cái, cảm thấy hắn giống như đang xuống tinh thần rồi, hơi do dự không biết có nên nói hắn nghe nốt hay không.

Dù gì cả hai cũng không hẳn là chồng chồng......

Huống chi Phó Hành Chu còn là đại tổng tài, căn bản chắc hắn cũng không hề hứng thú với loại vấn đề nhỏ như này.

Tang Kiều liếm môi dưới, đang định im lặng.

Liền thấy đôi mắt nhắm lại của Phó Hành Chu mở ra, nhìn về phía cậu: "Trang Huy làm sao?"

Tang Kiều: "......"

Tang Kiều định rút lui vừa vặn bị bắt gặp, đành phải khô khan nói: "Chính là......!Lúc trước tôi bảo muốn cái áo sơ mi kia, anh nhớ không? Là cái màu khổng tước lam ấy."

Phó Hành Chu tùy ý ừ một tiếng.

Tang Kiều liền nói: "Cái áo đấy thực ra là do lúc tôi uống trà sữa không cẩn thận đổ lên người hắn, tôi tìm rất nhiều cửa hàng cũng không thấy, cho nên......"

Phó Hành Chu hơi nhướng mắt, lạnh lùng nói: "Cho nên bảo tôi tìm cho em cái áo giống như vậy, bồi thường cho hắn?"

Tang Kiều sợ Phó Hành Chu sẽ ném mình xuống hồ như Dịch Sở nói, yên lặng đứng khỏi ghế nhỏ, rũ đầu: "Thật xin lỗi."

Phó Hành Chu quay mặt, nhìn chằm chằm Tang Kiều mấy giây: "Sau đó nữa?"

Tang Kiều: "......"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tang Kiều nhăn lại: "Sau đó, không phải tôi cầm mấy bộ quần áo còn lại đi quay sao......!Bên trong đấy trùng hợp có một chiếc áo cùng kiểu khác màu với áo sơ mi của hắn."

Phó Hành Chu nhướng mày.

Tang Kiều giống như học sinh tiểu học mắc lỗi đứng thẳng một chút: "Kết quả có cư dân mạng soi ra tôi với hắn mặc giống nhau......!Nhưng mà cái áo đấy thực sự là tôi tình cờ mặc trùng, tôi đã đem nó treo giá một trăm đồng bán đi rồi!"

Phó Hành Chu: "Cho nên?"

Tang Kiều giải thích xong tất cả nguyên nhân hậu quả lỗi lầm của mình: "......!Hả?"

Trên mặt Phó Hành Chu cũng không nhìn ra là vui hay giận, âm trầm vừa nãy cũng thu trở về, thong thả ung dung nói: "Thời điểm cùng Phương Dư Châu khiêu vũ không nói cho tôi, thời điểm đi tìm quần áo đền Trang Huy không nói cho tôi.

Bây giờ lại chạy tới nói cho tôi, Tang Kiều, em có ý gì đây?"

Tang Kiều: "......"

Tang Kiều há miệng thở dốc, không thể nói được gì.

Thanh âm Phó Hành Chu lãnh đạm: "Em thích Phương Dư Châu, hay là Trang Huy?"

Tang Kiều: "???"

Hiểu lầm này quá lớn rồi!

Tang Kiều một giây liền kiên quyết phủ nhận: "Tôi không thích!"

Phó Hành Chu thu hồi tầm mắt từ trên người Tang Kiều, lại nói: "Vậy em thích thực tập sinh khác trong chương trình, chuẩn bị về sau lại đến nói cho tôi một cái tên nữa hả?"

Tang Kiều lắc đầu như trống bỏi: "Không phải không phải, tôi không thích mà! Tôi kết hôn rồi!"

Phó Hành Chu: "Ồ?"

Phó Hành Chu ý vị thâm trường dừng hai giây: "Vậy em cùng ai kết hôn?"

Tang Kiều: "......"

Tang Kiều từ bỏ, ủ rũ ngồi trở về ghế nhỏ, ném nồi nói: "Anh nói là không tức giận mà!"

Khóe miệng Phó Hành Chu hơi nhếch lên: "Tôi chỉ nói là không đánh em."

Tang Kiều: "......"

Má, vậy thật xin lỗi anh.

Vì tự động xếp tức giận và đánh người vào cùng một kiểu.

Tang Kiều mặt ủ mày ê lấy lại nồi vừa quăng ra cõng tiếp: "Tôi biết kết hôn thì không nên giấu giếm đối phương, dù sao bây giờ tôi cũng thành thật khai báo rồi mà."

Phó Hành Chu không nói gì.

Ánh đèn trong phòng ấm áp, chiếu lên khuôn mặt tức giận của Tang Kiều, rất có loại cảm giác hiên ngang lẫm liệt như kiểu cùng lắm thì anh đánh tôi.

Phó Hành Chu cuối cùng cũng mở miệng: "Lại đây."

Tang Kiều theo bản năng lùi lại một bước, cảnh giác xem xét Phó Hành Chu một cái.

Phó Hành Chu dùng ánh mắt chỉ chỉ vị trí mép giường: "Ngồi đi."

Tang Kiều: "......"

Chắc ngồi đấy cũng không bị đánh hay ném xuống hồ đâu nhỉ......

Tang Kiều dong dong dài dài dịch đến mép giường, lại nhớ mình vừa mới từ phòng huấn luyện ra, quần áo còn chưa thay, vội vàng nói với Phó Hành Chu: "Quần áo tôi dơ."

Phó Hành Chu dường như không bận tâm, lặp lại một lần: "Ngồi xuống."

Tang Kiều: "Ò."

Ngồi thì ngồi thôi.

Kiều Kiều mới không sợ, hừ.

Tang Kiều ngồi xuống trước mặt Phó Hành Chu.

Khoảng cách được kéo gần, khóe mắt Phó Hành Chu vừa vặn có thể nhìn thấy bóng dáng hai người đan xen trên vách tường màu hồng nhạt.

Không thể không nói rằng.

Đây là lần đầu tiên Phó Hành Chu cảm thấy màu sắc vách tường này mê người đến vậy.

Phó Hành Chu hơi hơi ngừng vài giây: "Đầu tiên là canh gà, sau đó có Phương Dư Châu, bây giờ lại thêm cả Trang Huy."

Tang Kiều: "......"

Anh biết rồi mà sao còn muốn thảo phạt lại vậy!

Trong phòng yên tĩnh.

Phó Hành Chu nói: "Tang Kiều, tôi nghĩ ra muốn em bồi thường như thế nào rồi."

Tang Kiều vẫn nhớ lúc nãy Phó Hành Chu nói cho nợ, không nghĩ nhanh vậy mà hắn đã suy nghĩ kỹ rồi, rất tò mò nghiêng nghiêng người về phía trước: "Bồi thường gì thế?"

Đôi mắt sáng ngời kia ngay trong tầm với.

Người hắn thương nhớ ngày đêm đang ở trước mặt.

Khóe môi Phó Hành Chu khó thấy được hơi cong lên một chút.

Cười nhẹ.

"Hôn tôi đi."

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Hành Chu: Đối đãi với vợ phải như gió xuân ôn nhu.

Phó Hành Chu: Đối đãi với tình địch phải như dao giết heo tàn nhẫn.

Phó Hành Chu: Chờ sau này tôi cùng Kiều Kiều về hưu, tôi sẽ cho mấy người xem bản sao ba mươi sáu kế theo đuổi vợ..