Tang Kiều ngồi dậy từ giường, lau mồ hôi lạnh trên trán.

Lại nhịn không được nhớ đến Phó Hành Chu trong mơ dắt con chó săn lớn kia đi đến chỗ cậu.

Rùng mình một cái.

Khẳng định ngủ không nổi nữa.

Tang Kiều một bên mắng Phó Hành Chu, một bên bò xuống giường, chạy ra phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Ồ, năm giờ hai mươi.

Thời gian còn sớm, nhiếp ảnh gia còn chưa bắt đầu làm việc.

Tang Kiều không mặc đồng phục, tùy tiện lục tủ quần áo lấy một cái sơmi tròng lên người, chóng mặt nhức đầu ra khỏi phòng ngủ, xuống tầng.

Nhà ăn ngoại trừ nhân viên công tác đang chuẩn bị cơm sáng, chỉ có mỗi cậu là thực tập sinh.

Bác gái xúc cơm đã quen thuộc với Tang Kiều, từ xa chào hỏi cậu: "Cháu đến đây ăn sớm à?"

Tang Kiều ngáp một cái dài, tìm thấy bát sứ to màu trắng của mình trong một đống bát nhỏ tinh xảo từ tủ khử trùng, hai tay ôm bát đi qua chỗ bác gái.

Vì để nhóm thực tập sinh giữ gìn vóc dáng tốt nhất, trong tình huống bình thường bữa sáng đều rất thanh đạm.

Tang Kiều cười tủm tỉm trò chuyện với bác gái múc cơm, cực kỳ thành công khiến bác múc thêm cho cậu nhiều hơn một muỗng cháo gạo kê táo đỏ, còn đặc biệt thêm hai cái xúc xích.

Tang Kiều lại đi lấy mấy món phụ, bánh bao cuộn và tương ớt lão can ma.

Vui vẻ ngồi xuống bàn ăn bên cạnh, đang tính ăn thì đột nhiên nhớ ra mình có đồng ý sẽ gọi Phương Dư Châu dậy.

Còn chưa tới thời gian sử dụng di động mỗi ngày, Tang Kiều cắn bánh bao cuộn suy nghĩ một lúc, thật sự lười lên tầng thực hiện lời hứa, vì thế mắt nhìn mũi mũi nhìn tim ngồi tại chỗ, rất nhanh liền ăn xong một cái bánh bao cuộn xúc xích kèm tương ớt.

Thời điểm đang chuẩn bị cắn cái thứ hai, đột nhiên sau lưng có người vỗ nhẹ vào cậu.

Giây tiếp theo.

Phương Dư Châu bưng khay đồ ăn ngồi xuống cạnh Tang Kiều.

"Không phải tối hôm qua nói muốn kêu tôi rời giường sao?"

Khay đồ ăn của Phương Dư Châu chỉ có một chén cháo gạo kê thanh đạm, một cốc sữa bò tách béo, hai miếng bánh mì nguyên cám, một quả trứng luộc.

Hắn quay sang cười với Tang Kiều: "Nhóc lừa đảo ăn mảnh."

Tang Kiều: "......"

Tuy rằng Tang Kiều da mặt dày, nhưng việc chân trước đáp ứng chân sau liền đổi ý, cũng có chút xấu hổ.

Lúc nãy bác gái xúc cơm hữu nghị đưa hai cái xúc xích đã bị Tang Kiều ăn một cái, lúc này còn dư lại một.

Tang Kiều có chút tiếc nuối nhìn chiếc xúc xích kia, duỗi tay lấy đĩa, đẩy đẩy về phía Phương Dư Châu: "Ờm, cho cậu một cái, ăn không?"

Phương Dư Châu sửng sốt một chút, ngay sau đó nhướng mày: "Tang Kiều, cậu biết lần cuối tôi ngồi cùng bàn với người khác chia đồ ăn là khi nào không?"

Tang Kiều mất đi cây xúc xích cuối cùng không có hứng thú với chuyện này, nhấp môi lấy cái bánh bao cuộn thứ hai bẻ ra, phết lão can ma lên.

Phương Dư Châu nghiêng đầu, vừa vặn có thể nhìn thấy chóp mũi Tang Kiều: "Là hồi tôi học sơ trung."

Tang Kiều: "......"

Tang Kiều tịch thu xúc xích: "Không ăn thì thôi."

"Ăn ăn ăn!"

Phương Dư Châu nhanh chóng lấy lại xúc xích từ tay Tang Kiều, kẹp vào hai miếng bánh mì, lại đập đập quả trứng luộc, nói với Tang Kiều: "Đổi lại, tôi bóc trứng gà cho cậu nhé?"

Tang Kiều lắc đầu: "Không cần, tôi không thích ăn trứng gà."

Phương Dư Châu hỏi: "Vậy cậu thích ăn cái gì, về sau ca mang cậu đi ăn."

Tang Kiều thật cẩn thận liếc mắt nhìn Phương Dư Châu một cái, chậm rì rì nói: "Hỏi han ân cần, không bằng viết một khoản tiền lớn."

Phương Dư Châu vui vẻ, tiến lại gần người Tang Kiều nói nhỏ: "Muốn cho ca dưỡng cậu à?"

Tang Kiều: "......"

Có thể.

Nhưng không cần thiết.

Huống chi đang trong chương trình, hai ngày trước Hứa Kỳ Nhiên vừa mới điện thoại đến nhắc nhở Tang Kiều không được gây sự.

Không vì gì khác, chẳng qua do công ty phát cho mình tiền lương 3000 đồng mỗi tháng.

Tang Kiều rất tuân thủ nguyên tắc không tham tiền của các thực tập sinh, cũng bảo trì nguyên tắc giữ khoảng cách an toàn với những người khác.

Các thực tập sinh khác là bao gồm cả Phương Dư Châu.

Chậm rãi tới thời gian mọi người thức dậy, thực tập sinh đến nhà ăn ngày càng nhiều.

Tang Kiều gia tốc gặm nốt một cái bánh bao cuộn, đưa khay đồ ăn cho dì lao công, chuẩn bị về phòng huấn luyện ép chân.

Phương Dư Châu cũng đưa khay đồ ăn qua, đi theo Tang Kiều ra khỏi nhà ăn, thuận miệng nói: "Nãy quên bảo, Kiều Kiều, cậu mặc cái này trông rất đẹp."

Tang Kiều quên mất hôm nay mình không mặc đồng phục, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện thật trùng hợp.

Hôm nay mình lục tủ lấy ra vừa đúng cái áo cùng kiểu với sơmi lúc trước của Trang Huy.

Cùng kiểu, khác màu.

Chiếc trả lại cho Trang Huy là khổng tước lam, chiếc của Tang Kiều là thạch lựu cam.

Phương Dư Châu hiển nhiên phi thường hiểu biết các nhãn hiệu xa xỉ, một bên đi cùng Tang Kiều ra ngoài, một bên nói: "Sản phẩm mới của thương hiệu đấy cũng có một cái áo khoác màu này, lần sau chúng ta mặc cùng kiểu......"

Hai từ "cùng kiểu" còn chưa nói hết.

Tang Kiều và Phương Dư Châu liền thấy Trang Huy đi từ phía bên kia đến nhà ăn.

Trang Huy hôm nay mặc một chiếc áo gió màu xanh đậm, trên sống mũi là cặp kính gọng vàng, cả người nhìn qua trông thanh tuyển, đĩnh bạt.

Tang Kiều và Phương Dư Châu ra khỏi nhà ăn, Trang Huy lại đi vào.

Ba người nghênh diện đụng phải.

Tang Kiều rất biết điều vẫy tay với Trang Huy: "Chào buổi sáng Trang lão sư."

Trang Huy hơi gật đầu, hình như muốn nói cái gì, lại thấy Phương Dư Châu bên cạnh Tang Kiều: "Xin lỗi, có thể mượn người nói chuyện được không?"

Tang Kiều không muốn nói chuyện với Trang Huy chút nào.

Gần đây cậu bị Trang Huy huấn luyện tới sợ, nửa đêm còn mơ thấy mình ngồi giạng thẳng chân.

Không đợi Tang Kiều do dự xong.

Phương Dư Châu đã đứng chắn trước cậu: "Trang lão sư, chúng em muốn đi huấn luyện.

Hiện tại Kiều Kiều là thành viên đội em, thầy không thể nói lôi liền lôi đi được đúng không?"

Vị trí ba người tình cờ ở hành lang đối diện nhà ăn, ngoại trừ các nhân viên công tác chuẩn bị làm việc, còn có nhóm thực tập sinh cơm nước xong bắt đầu về phòng huấn luyện luyện tập.

Trang Huy nhíu mày: "Tôi có chuyện muốn nói với Tang Kiều."

Chiều cao của Phương Dư Châu không khác biệt so với Trang Huy lắm, phong cách hai người lại bất đồng hoàn toàn: "Thế không bằng chờ chúng em huấn luyện xong? Trang lão sư cũng biết, thời gian huấn luyện của thực tập sinh vô cùng quý giá mà."

Trang Huy: "......"

Tang Kiều: "......"

Quần chúng ăn dưa: "......"

Dịch Sở vừa mới lên tầng vô ý đi ngang qua: "......"

Trang Huy từ khi xuất đạo cho đến giờ làm ngôi sao đều thuận buồm xuôi gió, trước đó chưa từng có người nào trực tiếp chống đối hắn như vậy, sắc mặt lập tức không quá đẹp: "Phương Dư Châu, thái độ này của cậu là gì?"

Phương Dư Châu cúi đầu tứ bất tượng với Trang Huy: "Trang lão sư, không phải là em có thái độ, thầy kêu thành viên của em đi huấn luyện một mình, em làm đội trưởng như thế nào cũng không thể đồng ý đúng không?"

Trang Huy: "......"

Trang Huy từ trước đến nay không phải đặc biệt biết cách hùng biện, bị Phương Dư Châu nói vài câu đến đen cả mặt.

Một lúc lâu sau, liền nhìn thẳng vào Tang Kiều: "Cậu đi cùng cậu ta, hay đi cùng tôi?"

Tang Kiều: "???"

Ánh mắt quần chúng ăn dưa ban đầu đặt ở trên người Trang Huy cùng Phương Dư Châu toàn bộ chuyển sang Tang Kiều.

Tang Kiều liếc nhìn Trang Huy một cái, lại nhìn thoáng qua Phương Dư Châu, đưa ra quyết định cuối cùng là trọng sư trưởng xa đồng đội.

Vì thế đẩy đẩy cánh tay Phương Dư Châu: "Cậu về phòng huấn luyện trước đi."

Sắc mặt Phương Dư Châu cũng khó coi.

Tang Kiều đặc biệt đáng tin cậy bổ sung thêm: "Nếu Trang lão sư dạy cho tôi cái gì mà tuyệt kỹ độc môn hay là chiêu bài tất thắng, tôi nhất định trở về truyền thụ cho các cậu!"

Phương Dư Châu: "......"

Md, mẹ nó ai muốn xem tuyệt kỹ độc môn hả!

Phương Dư Châu quay người rời đi.

Biểu tình của Trang Huy lúc này mới đẹp một chút, dẫn bước chân tránh camera giám sát.

Tang Kiều mới vừa đuổi theo hai bước, đã bị Dịch Sở đứng một bên hơn nửa ngày chặn lại.

Biểu tình trên mặt Dịch Sở muốn bao nhiêu vi diệu liền có bấy nhiêu, xung quanh còn có những người khác, cho nên cũng không dám nói chuyện lớn tiếng: "Tang Kiều, anh chú ý một chút!"

Tang Kiều: "???"

Tang Kiều thật sự không thể lý giải sao nhân sinh hôm nay lại gian nan như vậy, hạ giọng trả lời Dịch Sở: "Tôi chú ý gì cơ?"

Dịch Sở không thể nói rõ, đành phải ám chỉ: "Nói cho tôi biết, đồng phục lớp D màu gì?"

Tang Kiều chớp chớp mắt: "Xanh lá cây?"

Dịch Sở cảm thấy trẻ nhỏ dễ dạy, gật gật đầu: "Trên đầu anh tôi là màu gì?"

Tang Kiều hai mắt sùng bái: "Tài phú kim sắc quang mang?"

Dịch Sở: "......"

Bỏ đi.

Vô vọng rồi.

Dịch Sở tang thương nhìn bóng dáng Tang Kiều rời đi cùng Trang Huy, cảm thấy từ đầu đến thắt lưng của Phó Hành Chu đều tỏa ra ánh sáng xanh lục.

Vì không để cho tương lai bản thân phải chết quá khó coi, Dịch Sở quyết định gọi điện thoại cho anh hắn.

Dựa theo hiểu biết của Dịch Sở với Phó Hành Chu, anh họ hắn không quá thích người khác trực tiếp gọi vào điện thoại cá nhân của mình.

Dịch Sở trái lo phải nghĩ, gọi một cuộc cho Raven trước.

Trợ lý Raven rất mau liền nhấc điện thoại: "Sở thiếu gia?"

Dịch Sở còn chưa biết làm thế nào để nói cho Phó Hành Chu chuyện hắn một đầu xanh mượt, tính toán nói vài câu dạo đầu: "Raven, gần đây công tác bận sao?"

Chỗ Raven đầu dây bên kia có vẻ thập phần yên tĩnh, khách khí nói: "Sở thiếu gia, ông chủ bị bệnh.

Nếu ngài không có việc gì gấp, tôi cúp máy trước."

Dịch Sở: "......???"

Dịch Sở sửng sốt: "Không phải chứ!! Anh tôi bị bệnh á??!"

Này còn khó tin hơn chuyện mặt trời mọc phía nam đó!

Trời biết đất biết Dịch Sở biết, Phó Hành Chu thời gian rèn luyện mỗi ngày giống như người máy vậy, chuẩn chỉnh đến từng phút làm việc nghỉ ngơi.

Nhiều năm như vậy rồi, chưa từng thấy Phó Hành Chu sinh bệnh bao giờ.

Trong lúc nhất thời Dịch Sở quên luôn việc cáo trạng Tang Kiều: "Raven anh nói cho tôi biết, ai đánh gục anh tôi vậy!"

Raven: "......"

Tình cảm anh em bà con plastic cảm động đất trời này cũng khiến Raven kinh ngạc luôn.

Một lúc sau mới nói: "Cụ thể tôi cũng không quá rõ ràng, chỉ là nghe người hầu trong nhà ông chủ nói, tối hôm qua tiên sinh hình như uống canh gà không bảo đảm vệ sinh cho lắm."

Ngữ khí Raven có chút lo lắng: "Sáng nay đột nhiên bị viêm ruột thừa cấp tính, khả năng cần phải phẫu thuật."

Dịch Sở: "???"

Dịch Sở sợ ngây người: "......!Đây là độc canh gà à?"

Raven hiển nhiên rất bận, hoàn toàn không có thời gian nói chuyện cùng Dịch Sở: "Tôi vẫn chưa liên lạc được với điện thoại của Tang tiên sinh, nếu Sở thiếu gia tiện, thỉnh cầu ngài chuyển lời, mong Tang tiên sinh bớt thời gian tới bệnh viện một chuyến."

Dịch Sở: "......"

Dịch Sở nhìn ra xa nơi bóng dáng Tang Kiều cùng Trang Huy biến mất ở lối thoát hiểm, càng thấy anh hắn thêm thảm.

Ngoại trừ một số góc khuất, cơ bản camera hầu như được trang bị mọi nơi có người đi qua trong office building ghi hình.

Trang Huy dừng lại ở cầu thang, quay người, nói với Tang Kiều: "Tự nhiên kêu cậu lại đây, thật xin lỗi."

Hai tuần này Tang Kiều đều huấn luyện dưới yêu cầu nghiêm khắc của Trang Huy, siêu cấp không thích ứng được chuyện hắn đột nhiên khách khí, giật mình lùi lại phía sau một bước: "Không cần xin lỗi không cần xin lỗi......!A, ý em là Trang lão sư thầy không cần phải cảm thấy khó xử."

Trang Huy bằng cấp cùng tu dưỡng đều tốt, đặc biệt là bây giờ, nói chuyện khá ôn hòa: "Vẫn là chuyện lần trước tôi mượn quần áo của cậu."

Tang Kiều lúc này mới phát hiện trên tay Trang Huy còn xách theo một túi giấy.

Đóng gói rất tốt, tràn ngập hơi thở lãnh đạm quanh người Trang Huy.

Trang Huy đưa túi giấy cho Tang Kiều: "Lần trước quên mang cho cậu, đã giặt sạch sẽ rồi."

Tang Kiều nhận lấy: "Hầy, Trang lão sư, thầy gọi em tới đây vì chuyện này ạ? Thầy đưa cái này cho em trước mặt Phương Dư Châu cũng giống nhau mà."

Trang Huy nhẹ nhàng lắc đầu: "Không phải chỉ có chuyện này."

Tang Kiều: "?"

Trang Huy vươn lòng bàn tay trước mặt Tang Kiều, vẫn là lọ thuốc nhỏ màu trắng ngày hôm qua: "Thật sự không cần sao?"

Vẻ mặt Tang Kiều thay đổi, sau đó bật cười nói: "Trang lão sư, em nói rồi, em thật sự không biết cái lọ này."

Trang Huy trầm tĩnh nhìn Tang Kiều trong chốc lát, tựa hồ cũng không có ý định ép buộc, lại thu lọ thuốc về: "Ngày hôm đó bạn tôi tình cờ tới làm khách, thấy cái lọ thuốc này.

Hắn nói thuốc bên trong đều là theo đơn, bác sĩ sẽ không kê đơn lung tung ngẫu nhiên."

Tang Kiều mím môi.

Trang Huy nói: "Cho nên hắn khuyên tôi trả lại thuốc cho người mất, nếu không quá trình trị liệu sẽ xảy ra vấn đề."

Đương nhiên phải làm vậy.

Thuốc kê đơn cho bệnh nhân tâm thần đều có quy định nghiêm khắc dù là cấp thuốc hay uống thuốc, vì để ngăn chặn việc lạm dụng thuốc, mỗi một lần lượng thuốc đều được ghi chép nghiêm ngặt.

Chỉ tiếc Tang Kiều là một bệnh nhân lâu năm có kinh nghiệm chống đối bác sĩ.

Bởi vậy Tang Kiều cũng không có bị mấy câu của Trang Huy dọa sợ, ngược lại còn cười hì hì gật gật đầu: "Trang lão sư thầy nói rất đúng, người mất nhất định đặc biệt sốt ruột!"

Trang Huy: "......"

Mặt Tang Kiều đầy chân thành tha thiết: "Nếu không em giúp thầy cùng nhau tìm thử xem?"

Trang Huy: "......"

Trang Huy xuất thân danh môn, là công tử điển hình của dòng dõi thư hương, độ dày của da mặt đương nhiên không thể so sánh với Tang Kiều.

Sau vài phút giằng co.

Trang Huy lắc lắc đầu, cất lọ thuốc vào túi áo: "Nếu như vậy, cứ coi như là tôi nghĩ sai rồi đi."

Tang Kiều lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đang muốn chào tạm biệt Trang lão sư.

Trang Huy đột nhiên nói: "Cậu mặc màu này trông đẹp lắm."

Tang Kiều cúi đầu xem xét quần áo của mình: "Cảm, cảm ơn lão sư?"

Trang Huy: "Kiểu dáng của cái này cũng rất đẹp."

Tang Kiều: "......"

Tang Kiều không thể nghiền ngẫm ra ý tứ của Trang Huy, vì thế thuần thục khéo léo thổi rắm cầu vồng: "Không có không có, thầy mặc mới đẹp nhất, thiên hạ đệ nhất đẹp.

Thầy chính là người đẹp nhất toàn chương trình!"

Trang Huy: "......"

Có thể là bị Tang Kiều cười như vậy, Trang Huy đi lên phía trước một bước.

Vừa vặn xoa bả vai Tang Kiều, mặt với mặt đối diện với cậu.

Trang Huy cao hơn Tang Kiều một chút, từ góc độ Tang Kiều nhìn, có thể thấy chóp mũi của Trang Huy.

Trang Huy nói: "Làm một lời nói dối lớn."

Tang Kiều vẻ mặt mờ mịt: "A?"

Trang Huy: "Làm một khúc cua lớn."

Tang Kiều: "......!À."

Thời buổi này đạo sư trong chương trình thật sự càng ngày càng có độc.

Sàn cầu thang không làm bằng gỗ, trên tường cũng không có tay nắm.

Thời điểm Tang Kiều bước xuống không đứng vững, cả người lung lay một chút.

Khi sắp ngã, có một cánh tay mạnh mẽ bắt lấy, kéo cậu lên.

Giọng nói Trang Huy từ đỉnh đầu truyền tới: "Đứng vững."

Tang Kiều: "......!Vâng, lão sư."

Trang Huy chậm rãi buông tay ra, nhẹ nhàng kéo khóe môi, cười nói: "Không phải Phương Dư Châu bảo cậu truyền thụ tuyệt kỹ của tôi cho bọn họ sao?"

Tang Kiều: "???"

Trang Huy: "Khi về cậu bảo bọn họ tập squat đi."

Tang Kiều: "......"

Thật nhàm chán.

Cứ tập như vậy gần mười lăm phút.

Thấy Tang Kiều thật sự không thể chịu nổi nữa.

Trang Huy rốt cuộc mới kéo cậu lên: "Luyện tập chăm chỉ, cậu có thiên phú.

Tuy rằng lãng phí rất nhiều năm, nhưng ở trong cái vòng này cũng đủ rồi."

Hai chân Tang Kiều đều đau nhức, mặt xám mày tro đi ra cầu thang, rất giống bộ dáng đáng thương như kiểu vừa bị ngược đãi xong.

Hai người đi về hướng khác nhau.

Tang Kiều trở về phòng huấn luyện lớp A, Trang Huy theo ca phân công đi đến lớp D.

Khoảng cách thời gian đến ngày biểu diễn rất gấp, tối qua Phương Dư Châu cùng Giang Đồng đã sắp xếp đội hình sơ bộ cho lớp A.

Tang Kiều vào phòng huấn luyện.

Giang Đồng liền nói: "Học viên ưu tú trong lớp được Trang lão sư coi trọng đã về rồi à?"

Tang Kiều cứ có cảm giác nãy tập squat mình bị bong gân, đau muốn co rút lại, không phản ứng Giang Đồng, an an ổn ổn tìm vị trí của mình đứng vào.

Thần sắc Giang Đồng không tốt lắm, còn muốn nói thêm, Phương Dư Châu quay người liếc hắn một cái.

Cuối cùng Giang Đồng hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.

Lớp A huấn luyện nhiều, thời gian luyện tập lại dày đặc.

Hơn nữa kiến thức cơ bản của Tang Kiều không vững, thực lực tổng hợp so với lớp A có chút chênh lệch, huấn luyện càng phải cố hết sức.

Chờ đến khi từ phòng huấn luyện đi ra, Tang Kiều cảm thấy như một tầng da của mình bị lột xuống.

Kéo dài hơi tàn trở về phòng ngủ, liền thấy Dịch Sở đang đứng bên cạnh cửa.

Tang Kiều: "......"

Tang Kiều dựa vào cửa thở hổn hển, nửa sống nửa chết nói: "Dịch tiên sinh, có gì chỉ bảo sao?"

Dịch Sở vui vẻ: "Chỉ bảo thì không dám, tới nói cho anh hai chuyện."

Tang Kiều: "?"

Dịch Sở quơ quơ di động: "Lớp A bận, tối nay anh không có thời gian đến lấy điện thoại di động đúng không?"

Tang Kiều cả người đều đau, lắc đầu.

Dịch Sở vừa lòng nói: "Vậy thật tốt quá, nói cho anh chuyện thứ nhất, anh lên top hot search Weibo rồi.

Giờ vàng, tin tức nóng, kinh hỉ không, bất ngờ không?"

Tang Kiều: "......"

Giác quan thứ sáu xuất phát từ sinh tồn nhiều năm trong xã hội, Tang Kiều cảm thấy cái hot search này không phải chuyện gì tốt.

Quả nhiên.

Dịch Sở nói tiếp: "Nhưng mà là bị mắng hot lên."

Tang Kiều: "......"

Dịch Sở: "Biết vì sao anh bị mắng không?"

Tang Kiều mệt mỏi cả ngày, giọng nói có chút khàn, nhưng biểu cảm tương đối bình thường, thậm chí hơi lười biếng: "Vì sao vậy?"

Dịch Sở dựng ngón cái với Tang Kiều: "Đơn giản, có hai làn sóng đang mắng anh, một bên là fan của Phương Dư Châu, bên khác là fan của Trang Huy."

Tang Kiều: "......"

Kinh nghiệm bị mắng của Dịch Sở cũng phong phú, chia sẻ cùng Tang Kiều: "Chắc anh biết mình và Phương Dư Châu có fan CP đúng không? Thì là như vậy, fan only của Phương Dư Châu thực ra muốn mắng anh từ lâu rồi, lần này xem như bọn họ tóm được cơ hội."

Dịch Sở dừng một chút: "Chẳng qua nhà cậu ta không phải bên hăng nhất, fan Trang Huy mới là đại đa số."

"Rốt cuộc là một thị đế, có nhan sắc có thực lực còn soái.

Hôm nay chương trình phát mấy tin ngoài lề ra ngoài, anh biết fan nhà hắn soi được gì không?"

Tang Kiều lắc đầu, thành thật tỏ vẻ không biết.

Dịch Sở: "Soi được anh cùng chính chủ nhà họ mặc đồ đôi, cùng kiểu dáng khác màu, hơn nữa đều là sản phẩm mùa mới chưa được tung ra thị trường.

Còn có đại fan tiền tuyến thoát fan quay lại dẫm, nói nhìn thấy anh cùng hắn rạng sáng một giờ vẫn còn ở chung với nhau trong phòng huấn luyện."

Tang Kiều: "......"

Dịch Sở vỗ tay một cái: "Tang Kiều, không phải tôi nói anh nhưng mà lá gan anh lớn thật sự đấy! Một bên trêu chọc Trang Huy, một bên câu lấy Phương Dư Châu, CP xào đến hồng cả nửa bầu trời, anh có từng nghĩ đến anh tôi chưa?"

Tang Kiều: "......"

Không phải, huynh die, tôi với anh của anh kết hôn bừa mà.

Còn chưa từng chung chăn gối bao giờ.

Tang Kiều ủy khuất.

Tang Kiều không nói.

Không biết có phải Dịch Sở lý giải ngược lại biểu tình vi diệu trên mặt Tang Kiều không, ngừng vài giây: "Tang Kiều, xem như vì anh từng nhờ tôi ký một xấp ảnh, anh là fan của tôi, tôi khuyên anh một câu, ngàn vạn lần chớ chọc giận Phó Hành Chu."

Tang Kiều: "......"

Dịch Sở cảnh cáo xong, lại chuyển đề tài cũ: "Tôi đã yêu cầu người môi giới kiểm tra, hot search này của anh độ tìm kiếm phổ biến cao, tám phần là có người mua để hắc anh.

Anh ngẫm lại xem gần đây mình có đắc tội với ai không đi."

Tang Kiều vắt hết óc suy nghĩ một hồi lâu.

Dịch Sở: "Nghĩ ra chưa?"

Tang Kiều thực chân thành: "Không có, đắc tội quá nhiều người."

Dịch Sở: "......"

Dịch Sở thở dài: "Loại chương trình này sợ nhất là đột nhiên xuất hiện tin tức xấu, hiện tại trên mạng chỉ tên nói họ bảo anh là câu tam đáp tứ, nhân phẩm bại hoại, nói không chừng ngày mai tổ tiết mục sẽ tìm anh nói chuyện."

Tang Kiều tâm thái vững vàng, đã nhanh chóng làm tốt công tác chuẩn bị về công ty lấy tiền dưỡng lão.

Dịch Sở lại nói: "Nhưng mà anh vẫn còn đường lui."

Tang Kiều: "??"

Đáy mắt Dịch Sở nhảy lên nhiệt độ bát quái: "Chỉ cần lá gan anh đủ lớn, đi tìm anh tôi giúp anh.

Có một câu nói trong cái vòng này, biết là gì không?"

Tang Kiều nghiêm túc học tập: "Không biết."

Dịch Sở vừa lòng nói: "Đó là, chỉ có mức giá anh không trả nổi, chứ không có chuyện Phó thị làm không được, Phó Hành Chu vĩnh viễn là người kiểm soát cán cân."

Tang Kiều: "......!Nghe hơi trung nhị, được rồi, hiện tại ba ba khống chế cán cân kia vẫn còn ở văn phòng sao?"

Dịch Sở: "......"

Không có.

Ba ba uống một chén canh gà liền vào phòng phẫu thuật rồi.

Tác giả có lời muốn nói:

Phó Hành Chu: Là ai? Ai trộm khi dễ vợ tôi lúc tôi đang phẫu thuật hả!

Phó Hành Chu: Hửm, vợ của tôi đâu?

Phó Hành Chu: Sao người trong mấy video kia lại giống vợ tôi thế???.