Chu Bân run sợ đi trong một con hẻm vừa nhỏ vừa tối, bốn phía yên tĩnh chỉ nghe tiếng bước chân của một mình hắn, bất quá lúc này cậu vẫn cảm thấy may mắn vì mình không ở trong phòng kín, nếu không hẳn đã bị tiếng vang bước chân của chính mình làm cho kinh hồn khiếp đảm.

Chỉ là hiện tại như này cũng là quá kinh khủng, trong ngõ nhỏ tối tăm đưa tay không thấy được năm ngón, đến đi đường cũng là dựa vào ngón tay lần mò theo vách tường, phía trước tối đen hoàn toàn, nhìn không thấy cuối, không có một bóng người, không biết đi bao lâu mới có thể dừng.

"Con hẻm quái quỷ gì thế này, cả đèn đường cũng không có!", Chu Bân lớn tiếng nói để thêm cho mình chút dũng khí, không phải khiếp đảm nữa.

Nhưng là vừa quát lên lại làm cho bản thân hoảng sợ, cậu chợt nhận ra, sao lại không có ánh trăng! Chu Bân ngẩng đầu nhìn, căn bản không có trăng.

Hình như vào giây phút cậu chạy vào hẻm nhỏ này bóng tối đã đột nhiên bao phủ lấy.

Trong nháy mắt nỗi sợ từ bốn phương tám hướng đánh úp lại chôn vùi cậu.

Cậu chợt nhớ tới Trương Lỗi vốn chạy phía trước không xa, sao lại mới đó đã không thấy đâu.

Có thể cho rằng cậu chạy quá nhanh, nhưng đã đi trong con hẻm nhỏ này nửa tiếng còn chưa tới cuối, không có khả năng! Hay là vừa tiến vào hẻm nhỏ cậu đã bị thứ gì đó khống chế tâm trí, chỉ là bản thân lựa chọn xem nhẹ cảm giác khác thường này.

Bình thường luôn chìm đắm trong tiểu thuyết trên mạng làm cậu nghĩ tới một cái kết cục: tại nơi bóng đêm ngăn cách với thế giới ngoài này, cậu đi.

Không có điểm cuối cũng không có hy vọng, xung quanh là một mảnh hắc ám, thời gian không tồn tại, cuối cùng bản thân trở nên chết lặng, không còn suy nghĩ, trở thành một sinh vật theo bản năng tiếp tục đi, đi...!

Càng nghĩ càng thảm, hẳn là không tệ tới vậy chứ?

Một luồng sáng xuất hiện phá tan bóng đêm, Chu Bân ngẩn người rồi kinh hỉ chạy về phía luồng sáng kia, bước chân hỗn loạn.

Giờ khắc này cậu đột nhiên thông suốt: con người đều chỉ nhìn về phía trước là xuất phát từ bản năng cầu sinh.

Ánh sáng trước mặt rất mỏng manh, nhưng không thể nghi ngờ là cho Chu Bân rất nhiều hy vọng, cậu hưng phấn, cho nên không có nhận ra trong hẻm nhỏ có một âm thanh lạ truyền đến.

Đoàng, đoàng.

Âm thanh rất thong thả nhưng lại vô cùng rõ ràng, một tiếng lại một tiếng, như có một người mang dép lê đi trên mặt đất tạo ra tiếng vang.

Chu Bân dừng lại, cậu cũng nhận ra có chút không thích hợp.

Đoàng, đoàng.

Âm thanh càng lúc càng lớn, từ phía xa, rồi chợt dừng lại sau lưng Chu Bân.

Tĩnh.

Hồi sau, một tiếng ếch kêu vang lên, mà đèn đường xung quanh lần lượt sáng, đến khi hẻm nhỏ sáng rực lên, nơi Chu Bân đứng khi nãy lại trống không, trên đường không có một bóng người...!

Trương Lỗi về đến nhà, bản thân như cũ không thể bình tĩnh, hôm nay quá nhiều chuyển kì lạ xảy ra làm cho người không tin quỷ không thờ thần như cậu cũng phải hoang mang.

Xe buýt cổ quái, ngã tư đường kì lạ...!

Bất quá Trương Lỗi vẫn là không tin.

Quỷ? Sao có thể! Trò đùa gì vậy, đây không phải phim ảnh, đây là thế giới thật!

Trương Lỗi mở tủ lạnh lấy ra Thính Khả Nhạc, ngồi trên ghế salon chậm rãi uống vừa sắp xếp lại suy nghĩ.

Thứ nhất, mấy người kia cũng rất kỳ quái, ngoài mặt cùng tính cách không phù hợp.

Đôi người yêu kia, cô gái biểu hiện rất sợ hãi nhưng Trương Lỗi chẳng nhìn ra được nét sợ nào từ ánh mắt cô.

Trương Lỗi bật cười, con gái a, lúc nào thì không học được trước sau không như một?

Còn người tóc vàng kia, rõ ràng thật sự rất sợ nhưng lại bày ra bộ dáng trấn định, sau không phải cũng bại lộ tâm tình hoảng loạn?

Người đeo kính kia còn buồn cười hơn, nhã nhặn yếu đuối, cho là hắn không nhìn ra sao? Loại người âm hiểm giả dối hắn không rõ đã gặp qua nhiều hay ít nhưng trong xã hội cường giả vi tôn này, trừ bỏ ánh mắt sắc bén còn phải có tâm địa vừa ngoan độc vừa cứng rắn, bằng không sao đấu lại đám người như sói vồ mồi kia.

Loại người này đối với người khác tàn nhẫn lại đối với bản thân càng tàn nhẫn hơn, cho dù ở trường học cũng không ngoại lệ.

Về phần người thanh niên có chút gầy yếu kia, Trương Lỗi cũng có chút sợ cậu ta, mỗi khi cậu ta nhìn mình, hắn cảm thấy được người đó nhìn thấu được bí mật trong lòng hắn.

Càng nghĩ càng phiền, Trương Lỗi uống cạn nước trong bình rồi để bình không qua một bên.

"Trương Lỗi sao anh lại để đồ lung tung vậy? Có biết người khác dọn rất mệt hay không, ôi chao!"

Trương Lỗi ngây người, cậu quay đầu về phía vốn không nên có người đứng, kia là bạn gái trước kia của cậu, cô một bên oán giận một bên nhặt đồ uống trên sàn lên.

"Uy, sao đấy!", Bạn gái đi tới phất tay trước mặt hắn, buồn cười nói, "Thế nào? Mới có mấy ngày không gặp liền ngốc rồi?"

Trương Lỗi cơ hồ không tin được, thật là cô sao? Là cô gái mình yêu sao?

"Sẽ không ngốc thật chứ...", bạn gái vươn tay lo lắng sờ mặt hắn, đột nhiên bàn tay bị cầm lấy.

Là cô! Trương Lỗi kích động áp mu bàn tay cô lên mặt, cô còn sống, thật tốt.

Cậu ôm cổ bạn gái, cô ngã ngồi vào lồng ngực hắn.

"Nha! Làm gì đấy!"

"Nhớ em...", cảm nhận được nhiệt độ trên người đối phương cùng với mùi hương thản nhiên, cậu ôn nhu nói.

Cô gái gác đầu trên vai hắn, lẩm bẩm nói, "Em cũng nhớ..."

"Không bao giờ...ra đi nữa!"

Giờ phút này cô gái dịu ngoan ghé vào lồng ngực hắn, lẳng lặng cùng hắn tâm sự.

Cô bạn gái có chút ảo não nói, "Đều tại em, sao lại cùng anh cãi nhau cái gì.

Ở cùng nhau lâu như vậy còn không biết tính anh sao! Anh chắc chắn không làm ra việc kia."

Trương Lỗi có chút xấu hổ nói, "Ừm, em biết là tốt rồi."

Cô bạn gái chuyển chủ đề, "Em thật sự hối hận đây.

Nhìn anh để em vào túi to như vậy thật sự hù chết em.

Anh biết không, em ở trong rừng rất lâu mới tìm được lối về đó."

Càng nghe càng cảm thấy rợn người.

Trương Lỗi nhớ lại, ngày trước bọn họ cãi nhau, bạn gái hoài nghi cậu bắt cá hai tay, thay lòng đổi dạ, vừa khóc vừa nháo.

Lúc đầu chính mình còn cảm thấy áy náy để yên cho cô phát tiết, ai ngờ về sau cô nàng nổi giận, đòi đi tìm người đàn bà kia.

Cậu trong cơn tức giận cầm lấy dao gọt hoa quả trên bàn trà cắt cổ cô.

Tuy là chưa ổn định được tâm tình, nhưng có miệng vết thương đó mở đầu, cậu phân thây cô ra bỏ vào túi rác, đem đến một bãi phế tích trong rừng vứt bỏ.

Lúc ấy cô không chịu nhắm mắt lại, hai mắt như nhúc nhích nhìn hắn lăm lăm, tựa như...giống như hiện tại!

Cô nói tiếp, "Đều là lỗi của em! Anh không thương em mà em còn quấn quít lấy anh, đối với anh toàn tâm toàn ý, làm sao bây giờ?"

Cô vừa nói vừa trợn lớn hai mắt, hai hàng nước mắt chảy xuống, mà cái cổ vốn trắng ngần lại như bị lưỡi dao sắc bén cắt ngang, máu từ từng giọt nhỏ thành phun ra như suối, trong chốc lát nhuộm đỏ người cô cùng Trương Lỗi, màu đỏ tiên diễm.

Miệng cô hé rồi lại mở, như muốn nói gì đó nhưng không phát ra được thanh âm vì yết hầu bị cắt đứt.

Trương Lỗi hoảng loạn hô to, "Buông tha anh đi! Cầu em buông tha! Đều là lỗi của anh, anh không nên đã có em còn đi tìm người khác! Van cầu em!", ngay vừa rồi cậu còn trầm luân vui sướng đắc ý cho rằng chuyện giết bạn gái chỉ là một giấc mơ hoang đường.

Hiện tại cậu mới ý thức được, đây mới là mơ! Còn là một giấc mơ vô cùng khủng khiếp! Sợ rằng chính bản thân vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi ác mộng này!

Cậu "A" một tiếng nhảy lên, bạn gái, giờ là thi thể bị đẩy xuống mặt đất, tứ chi bắt đầu rơi ra, eo rớt xuống, nội tạng theo đó mà trượt ra, dù vậy, cô vẫn như cũ hướng Trương Lỗi đi đến, tứ chi rải rác cũng như có sinh mệnh, theo chủ nhân chấp nhất hướng về phía Trương Lỗi.

Trên sàn nhà mỗi nơi đều là bộ phận cơ thể, nội tạng, còn có lượng lớn máu tươi đỏ diễm trây trét, ở giữa màu đỏ đó lại còn có một đầu người tái nhợt không ngừng khép mở miệng.

Trương Lỗi muốn phát điên!

Nếu lời hối hận có ích, hắn tuyệt đối không lăng nhăng bên ngoài...Không đối xử tàn nhẫn như vậy với bạn gái.

Mới đây bản thân còn không tin trên đời có quỷ, hiện tại nhấm nháp cảm giác nỗi sợ quỷ đem lại mới cảm thấy toàn thân nhuyễn ra, trong tâm trí chỉ có nỗi hắc ám bao trùm.

Trên người bạn gái đầy máu tươi tàn nhẫn, tóc bết lại trên mặt, trong một khắc Trương Lỗi nhìn nàng như nghe được một tiếng thở dài bi thương.

Hối hận vậy liền theo em đi...

–Hết chương 2–.