Trên một con đường khác, Lưu Chí Phi cứ đi mãi cho đến khi về lại vị trí cũ.

Mới đây còn đi theo sao giờ lại không còn thấy đâu?

Vốn cậu kéo bạn gái đi, đi tới đi tới cho tới khi cậu thấy tốc độ bạn gái dần chậm lại, sau lại dừng hẳn.

Quay đầu lại thì thấy cô đang nhìn chằm chằm một cửa hàng quần áo nữ.

Lưu Chí Phi có chút bực mình, bây giờ là lúc nào mà còn quan tâm đến làm đẹp ăn diện, chẳng lẽ quần áo đẹp đẽ, thời trang càng có lực hấp dẫn hơn sinh mạng, an toàn?

Tính cách cậu vốn táo bạo, tuy từ lúc ở cùng Chu Văn Đình thì cải thiện không ít nhưng lúc này lại đâu vào đấy, cậu bực dọc bỏ tay bạn gái ra một mình đi tiếp.

Chưa được mấy bước lại thấy bạn gái không đi theo, cơn tức xông lên đầu, nhưng khi quay lại thì không còn thấy người đâu!

Cậu đoán có phải là cô phát hiện mình đi trước nên giận dỗi đi ngược về lối cũ rồi? Vì thế vừa bất đắc dĩ vừa lo lắng trở về tìm.

Vừa đi tìm cô Lưu Chí Phi liền hối hận.

Tật xấu gấp gáp mãi không đổi được, còn không biết cô giận như nào, phải biết dỗ bạn gái nhỏ là phiền toái nhất.

Quan trọng hơn cả, vừa tìm không thấy bạn gái nhỏ đã quay đầu đi tìm hình như rất ôn nhu, cái này làm cho người theo chủ nghĩa đại nam nhân như hắn có chút tiếp thu không nổi.

"Nơi quỷ quái gì mà cả một người cũng không thấy..."

Lưu Chí Phi cũng là sơ ý không để ý đến vì sao đi từ nãy đến giờ vẫn không nhìn thấy người, bình thường thì con gái đi đường tốc độ không có nhanh như vậy.

"Mẹ nó!", bởi vì tăng nhanh tốc độ làm cho hắn suýt đụng vào một người, Lưu Chí Phi vội vàng phanh lại.

Trước mặt là mấy tên du côn đang vây quanh một cô gái đùa giỡn sinh sự, mắt thấy cô gái đã sắp "ăn" được lại lòi ra một thằng ngốc phá đám, bọn du côn thẹn quá hóa giận.

Trong đó có một tên cầm camera có vẻ là tên đầu sỏ đang chờ ăn ngon, thấy tên xa lạ xuất hiện liền đi ra, sau đó ngẩn người, khó chịu quát, "Tiểu tử, dạt qua một bên, không thấy chỗ này đại gia đang làm việc sao!"

Tên này vừa quát Lưu Chí Phi cũng hồi thần, tiếp theo lại xấu hổ.

Cậu không muốn can thiệp, vạn nhất bị vây đánh thì làm sao bây giờ? Nhưng nhìn lại lương tâm thì cũng không thể tàn nhẫn lướt qua được.

Lúc này một tên khác mất kiên nhẫn, "Còn chưa cút!", nói xong tay còn giơ giơ ống thép trong tay ra oai.

Lưu Chí Phi liền sợ, vòng qua mấy tên này rồi vội vã rời đi.

Bên tai truyền đến tiếng vui cười vô cùng hạ lưu làm cậu không đành lòng nhưng cũng không có dũng khí quay đầu lại ngăn chặn thảm kịch phát sinh.

Trên thế giới có vô vàn bi kịch, một mình mình làm sao xử lý hết được, nghĩ vậy cậu liền thoải mái trở lại, ánh mắt cầu cứu của cô gái đáng thương kia cũng bị hắn ném đến sau đầu.

Đi một lát, âm thanh khó chịu phía sau lại đột ngột biến mất, Lưu Chí Phi cảm thấy kỳ quái, vừa định quay đầu lại nhìn thì có một bàn tay chạm lên bờ vai cậu.

Hắn cả kinh thiếu chút nữa là nhảy dựng lên, lúc mạnh mẽ quay đầu lại thì chẳng thấy được một bóng người.

Lưu Chí Phi do dự, cậu muốn trở lại xem tình hình như thế nào rồi, nhưng hiện tại lại có chút khiếp đảm.

Chính tại lúc cậu xốc được dũng khí để trở lại thì từ phía trước lắc lư bước ra một thân ảnh, nghiêng nghiêng ngả ngả, dường như đứng còn không vững.

Lưu Chí Phi đánh bạo chờ cái bóng xiêu vẹo bước ra hẳn, cậu lại cảm thấy hồn phi phách tán, hồn vía lên mây.

Này *ếu phải người!

Hình dáng vẫn là cô gái nhỏ khi nãy, quần áo rách rưới có cũng như không vắt vẻo trên cơ thể, đầu nhũ trước ngực như ẩn như hiện, trên cánh tay đầy rẫy vết cào.

Chân chính làm cho người ta cảm thấy kinh hãi chính là gương mặt cô.

Trên đó rậm rạp vết cào, miệng mở lớn thành một hình tròn đen thui trống rỗng, khóe miệng rách ra chảy đầy tơ máu.

Cô gái đi thẳng tới hắn.

Lưu Chí Phi muốn chạy, những hai chân không nghe theo run lên.

Sống hơn 20 năm cậu chưa từng thấy qua cảnh nào khủng khiếp như này.

Phốc một tiếng, nhãn cầu trắng của cô gái rơi xuống lăn đến bên chân Lưu Chí Phi.

"A!", Lưu Chí Phi cuối cùng cũng kêu lên, theo bản năng quay đầu chạy, mắt rơi rớt mà còn không có cảm giác, đó chắc chắn không phải người.

Lưu Chí Phi đang chạy trốn lại nghe thấy bên tai có một thanh âm của nữ nhân, "Giúp tôi kiểm...", Giống như bị mê hoặc, Lưu Chí Phi hơi quay đầu lại một chút liền thấy một cái ống thép bay thẳng tới.

Đến lúc trán đau xót cậu mới hiểu được vì sao miệng cô gái kia lại mở ra thật tròn, hình dạng này là vì ống thép xuyên thẳng vào mà tạo ra, chính là cái ống thép đang bay xuyên qua gáy hắn...!

Ở ngã tư đường khác, Chu Văn Đình không phải là đứng nhìn ở cửa hàng quần áo, cũng không có giận dỗi chạy loạn, hiển nhiên Lưu Chí Phi ôn nhu là do hắn tự ảo tưởng.

Thực tế, Chu Văn Đình ngẩn người trước cửa hàng quần áo là vì ở đó chợt xoẹt qua một bóng người, bóng người đó theo như cô nhớ đúng là lão nhân thấy qua cửa sổ xe buýt.

Lần này cô thấy rõ ràng, lão nhân trên dưới đều bị vây trong một tầng màu xanh, màu xanh đó nhìn lướt qua giống hệt da tay của lão.

Cô thật sự bị hoảng sợ.

Đến khi Lưu Chí Phi thả tay cô ra cô mới giật mình nhìn xung quanh, không thấy người đâu làm cho lòng cô có chút sợ hãi.

Lấy thêm chút can đảm, cô theo hướng bóng người màu xanh biến mất mà đi.

Chu Văn Đình không giống người khác đều là lần đầu tiếp xúc hiện tượng thần quái.

Từ nhỏ cô đã có chút không giống người thường, ở một số thời điểm và không gian đặc biệt, cô có thể nhìn thấy những thứ người thường không thấy được, cô gọi là u linh, bình thường gọi là quỷ.

Cô thực ra rất thông minh, đoán ra xe buýt đi vào phố kia chính là chuyến xe đi đến thế giới bên kia.

Con đường này cũng xem như lớn, cửa hàng ở hai bên, chỉ là không có một bóng người đi đường, không chỉ không có người, động vật nhỏ cũng không có, không gian yên tĩnh cô quạnh thực sự giống với khung cảnh nơi quỷ thường lui tới trong mấy quyển tiểu thuyết kinh dị!

Theo lý thuyết thì chiếc xe hẳn đã đi qua đường đến địa ngục, vậy tạm thời nơi này là nguy hiểm đi.

Nhưng mà cô rất thích xem, cô cho rằng trước mắt cũng chẳng phải tử cục, chắc chắn có biện pháp rời đi.

Sở dĩ lạc quan như vậy còn có một lý do, trước kia nhìn thấy những thứ không sạch sẽ như này mãi cô rất rầu, đi tìm đại sư tính một quẻ, nghe đại sư kia nói cô không cần sợ những thứ này, càng sợ hãi chúng liền càng càn rỡ, đại sư nói số cô sống thọ và chết tại nhà nên lá gan cô luôn rất lớn, cô tin lời đại sư, ít nhất sẽ không vì tai họa bất ngờ mà chết.

Mà còn lão nhân kì quái kia chắc chắn là đầu sỏ dẫn bọn họ tới nơi này.

Nghĩ đến đây cô liền bỏ qua cửa hàng quần áo, chạy theo hướng mà thân ảnh đó biến mất.

Về phần Lưu Chí Phi, thật ngại quá, an nguy bản thân còn chưa chắc chắn, lo sống chết của người khác làm cái gì!

Thân ảnh phía trước tiến vào một cửa hàng liền biến mất, Chu Văn Đình hơi rối rắm một lát rồi cũng vào theo.

Trong cửa hàng rất tối, chỉ đốt một ngọn nến ở trong phòng này, nương theo ánh sáng mỏng manh đó nhìn xung quanh, Chu Văn Đình hoảng sợ.

Hai bên phòng bày đầy hoa vòng hoa, ở giữa có một cái quan tài tối đen, một cái bàn trải vải trắng dựng trước nó, trên bàn để đồ cúng và hoa quả, trong tấm ảnh trắng đen trên bàn chính là gương mặt cô!

Chu Văn Đình toàn thân rét run, cô run rẩy kêu, "Ai? Là ai muốn hại tôi!"

Cô đánh bạo bước thêm một bước lên, "Ngươi mau đi ra! Ngươi muốn hại ta, ngươi là ai?!"

"Đi ra!", cô đẩy ngã vòng hoa, mặt trên vòng còn viết tên cô.

Đây là linh đường, linh đường của chính cô!.

Đọc truyện tại == Т r????????Тruyện.vn ==

Nhất định có người muốn hại cô! Đây là nguyền rủa! Là nguyền rủa!!

Cô hét lên ném đi vòng hoa, lúc vòng hoa chạm đất ngọn nến đột nhiên "tích" một cái, ánh lửa sáng lên thêm, đồng thời cây nến cũng tuột xuống còn nửa cây.

Chu Văn Đình nghe thấy có người bi thương khóc, tiếng khóc ai oán truyền khắp căn phòng, lại có âm thanh thì thầm nho nhỏ, giống hệt không khí lúc làm lễ phúng điếu.

Mơ mơ hồ hồ cô nhìn thấy một màu xanh, một đoàn người đi đến cạnh cô, theo một tiếng hô, "Hợp quan!", cô hoàn toàn mất đi ý thức.

Một lão nhân áo xanh đi đến cạnh quan tài, nắp quan chậm rãi khép lại, gương mặt tái nhợt của Chu Văn Đình chậm rãi khuất đi, vĩnh viễn nhốt cô lại trong quan tài.

Tiếp theo, lão nhân đi đến linh đài (bàn thờ?), đốt thật nhiều nhang.

Khói nhang lượn lờ, trong tấm ảnh đen trắng kia vĩnh viễn lưu lại gương mặt thê thảm bi ai trong một khắc kia của cô, giống như đang tham gia lễ tang của chính cô...!

Thanh niên đeo kính tên là Lý Nghiêm, anh ta thật ra không yếu đuối như vẻ ngoài, ngược lại, anh ta che giấu con người thật của mình rất khá.

Đối mặt với cường giả thì nhún nhường, với kẻ yếu thì lộ ra một chút thông minh, mạnh được yếu thua, xã hội này là vậy mà?

Lúc nãy thấy bọn họ xuống xe anh đã muốn cùng đi xuống, chỉ là bản thân vẫn thấy sợ hãi gương mặt áp vào cửa sổ.

Khuôn mặt kia cách anh ta rất gần, luôn luôn nhìn anh ta, cách xa mấy người kia.

Bởi vì không có cử động cho nên anh ta thấy rất rõ, gương mặt trừ bỏ con mắt đen ra thì đều trắng, một màu thuần trắng, trắng bệch.

Lúc đầu đương nhiên anh ta cảm thấy sợ, nhưng nhìn nó chỉ dán sát vào cửa kính hồi lâu không có cử động gì, anh ta bắt đầu sinh ra tâm tư khác.

Chắc chắn không thể tiếp tục ngốc trên xe, đứng mãi ở một nơi hẹp chắc chắn là tìm chết, phải đến nơi trống trải một chút.

Chỉ là muốn cản phòng thứ này không theo mình phải có chút mồi.

Nhìn năm người kia thì thanh niên nhỏ kia là gầy yếu nhất, mình chỉ cần cản không cho nó chạy trước là được.

Chạy được một đoạn, Lý Nghiêm ngoảnh đầu liếc lại, quả nhiên thứ kia không đuổi theo.

Anh ta dừng lại thở dốc.

Nghỉ ngơi đủ anh ta tiếp tục chạy, đến một khu vực cách xe khá xa Lý Nghiêm mới bắt đầu nhìn xung quanh.

Đập vào mắt là một quốc lộ, hai bên đường đều là cỏ dại, dấu vết cũng ít nên hẳn là một quốc lộ ít người qua lại.

Anh nhìn lại phía sau rồi an tâm ngồi xổm xuống.

Anh ta hy vọng sẽ có một chiếc xe dừng lại đón anh.

Không thể trở về trường học, nhưng chỉ cần đưa anh ta đến một đoạn đường có vẻ quen thuộc anh ta sẽ tìm được đường về nhà.

Một chiếc lại một chiếc xe chạy qua, dù Lý Nghiêm có phất tay hay kêu to như nào cũng không dừng lại.

Dĩ nhiên mọi người không ai muốn làm chuyện này, ai biết người xa lạ kia như thế nào mà dám cho lên xe.

"Mẹ nó, mù cả rồi à! Không nhìn thấy lão tử đúng không!"

Lý Nghiêm tức đến khó thở, học theo trong phim chạy đến giữa đường múa may.

Quốc lộ này thẳng tắp, một người dù đứng rất xa cũng có thể thấy rõ cảnh trước mắt, anh ta rõ ràng nên mới an tâm hạ quyết định này.

Một chiếc xe tiến đến, tốc độ không nhanh lắm nhưng hoàn toàn không có ý định giảm tốc độ.

Lý Nghiêm thầm kêu, "Không tốt", chỉ sợ tài xế không chú ý phía trước có người, anh ta cũng không muốn tự hại bản thân.

Thừa dịp còn một khoảng cách, Lý Nghiêm muốn tránh sang bên cạnh.

Ai ngờ chiếc xe đột nhiên tăng tốc, tông anh ta.

Lý Nghiêm trước khi nhắm mắt thấy rõ, đây là một chiếc xe buýt, trên đầu xe vốn là số 814, chớp chớp mấy cái, số 8 tự dưng tối sầm, biển số màu hồng chỉ còn 14, đồng thời anh ta cũng chợt nhớ ra chuyện cũ liên quan tới chuyến xe buýt địa ngục 14...!

Xe chạy nhanh qua, không vì chút va chạm nhỏ này mà dừng lại.

Đến lúc đã đi xa, trên đường chỉ còn lại một hàng máu đỏ thẫm, lẫn bên trong là chút ít thịt nát bấy.

–Hết chương 3–.