Nếu đây không phải mơ, vậy đó là cái quái gì? Địa ngục?

Rốt cuộc, rốt cuộc cũng cắt đuôi được...trường học thật kinh dị!!! Sao lại có cái thứ này trong trường?!

Hô...hô....!

(Tiếng thở gấp)

Quả nhiên là ít vận động quá, mới chạy một chút đã bị hụt hơi.

Triệu Tường vừa bình ổn hơi thở vừa nhìn xung quanh.

Cậu đang đứng trước bậc cửa xe buýt.

Mọi khi chuyến xe cuối này đều là hết chỗ ngồi, nhưng hiện tại trên xe trừ tài xế ra chỉ có thêm năm người nữa.

Năm người đó đều đang thở dốc, có khi nào bọn đều dính phải chuyện quỷ lạ này như cậu?

Lúc này, người đang lau mồ hôi trên trán nói, giọng vang vọng khắp chiếc xe, "Mọi người cũng bị nó đuổi theo sao?"

"Cậu cũng vậy?!", Thanh niên nhuộm tóc vàng hô lớn.

"Thật kỳ lạ! Đây là chuyện gì a..Chẳng lẽ trên đời thật sự có-"

"Đừng nói ra! Em muốn chết sao?!", Một thanh niên cao lớn vội che miệng cô gái vừa nói rồi nhìn dáo dác khắp nơi, như sợ thứ kia nghe thấy.

"Xem ra mọi người là cùng hoàn cảnh, làm quen chút đi, tôi là Trương Lỗi.", Nam sinh nói chuyện đầu tiên vươn tay làm quen.

"Tôi là Chu Bân.", ngoài ý muốn, thanh niên tóc vàng hữu hảo đưa tay ra bắt với Trương Lỗi.

Thái độ thân thiện trái ngược với ngoại hình làm những người ở đây rất bất ngờ, nhìn kiểu gì thanh niên này cũng có dáng vẻ du côn đầu đường xó chợ.

"Tôi là Lưu Chí Phi, bạn gái tôi tên Chu Văn Đình.", Cô gái lo âu đứng nép sát vào người chàng trai cao to, chàng trai đành phải một bên dỗ dành nàng, một bên thản nhiên nói.

"Tôi tên Triệu Tường, mọi người đều là học viên trường đại học D?", Triệu Tường bước tới gần bọn họ.

"Tôi bên khoa luật, năm hai.", người cuối cùng một người đeo mắt kính, có vẻ thư sinh nhã nhặn nói.

Mọi người trao đổi thêm một chút liền rút ra được hai điều, thứ nhất tất cả đều là sinh viên đại học D, thứ hai là đều dính vào chuyện bí ẩn không mấy hay ho kia.

"Các cậu đều đã thấy vật kia vậy chứng minh tôi không có sinh ra ảo giác, đại học này có vấn đề.", Trương Lỗi nghiêm túc nói.

"Tôi học ở đây một năm không thấy, tại sao hôm nay lại thấy.

Nó đi theo một trong số các người?", Thanh niên đeo kính hoài nghi nói.

"Chắc chắn không phải tôi!", Thanh niên tóc vàng lớn tiếng phủ nhận.

"Dựa vào cái gì lại nói là đến từ bọn này, tôi thấy người có vấn đề nhất chính là cậu.", Lưu Chí Phi trừng mắt nhìn thanh niên đeo kính, gằn giọng.

Triệu Tường cảm thấy đau đầu, chuyện đã đến nước này, sinh tử ngay trước mắt, đẩy qua đẩy lại có tác dụng gì! Nó đi theo ai mà chẳng được, giờ bọn họ ở cùng một chỗ, nếu nó đuổi đến...Triệu Tường rùng mình, xe buýt đang chạy, nó thật sự đến thì không có đường chạy, bọn họ nguy rồi!

Từ từ...xe buýt đang chạy?

"Đây là đâu?", Triệu Tường chỉ vào cửa sổ xe, lớn tiếng hỏi.

"A" một giọng nữ bén nhọn hét lên.

Mặt mọi người trắng bệch quay lại nhìn cô gái duy nhất trên xe.

Không có gì lạ.

Thanh niên mắt kính bất mãn nói, "Tiểu thư, tự dưng lại kêu lên như thấy ma thế, nó chưa kịp tới đã bị cô hù chết!"

"□ mẹ!", Lưu Chí Phi một tay nhấc áo thanh niên mắt kính, đấm tay vung lên chưa động thủ thì bị kéo lại.

Quay đầu thấy bạn gái đang gắt gao kéo tay hắn, trong hốc mắt nước mắt đảo quanh ương ngạnh không chịu rơi xuống, cô mím môi lắc đầu, quyết không cho bạn trai động thủ.

Lưu Chí Phi hung hăng đẩy thanh niên mắt kính, chán ghét nói, "Tạm tha cho mày, có lần sau thì mày chết chắc!"

Thanh niên mắt kính hình như sợ ngây người, ngồi ngốc dưới đất mãi không chịu đứng lên.

Triệu Tường không để ý đến bọn họ, đi đến bên cô gái nhẹ giọng hỏi, "Cô vừa nãy thấy gì sao?"

Cô gái đỏ mắt gật gật đầu nói, "Vừa nãy chạy ngang qua một cái hẻm, tôi thấy một bà lão đứng đó, trừng mắt như người chết...lão sẽ đến giết hết chúng ta!" Nói đến đây cô gái nhịn không được ô ô khóc.

"Chỉ là thấy một người mà thôi.", thanh niên tóc vàng nhỏ giọng thì thầm, đồng thời e ngại liếc thanh niên cao to một cái.

Cô gái được bạn trai an ủi dần bình tĩnh lại, Triệu Tường đồng tình nhìn cô.

Cậu nhìn cảnh ngoài cửa sổ vùn vụt về phía sau, lại nhìn đến ngã tư đường xa lạ, "Rõ ràng đây không phải tuyến đường 814.

Thực ra khi tôi vừa từ cổng trường chạy ra trong nháy mắt đã nhìn thấy chiếc xe, có chuyện trùng hợp vậy sao? Ngay khi tôi đang chạy trốn, chiếc xe lại vừa vặn tiếp ứng..."

"Có ý gì?", Trương Lỗi vội vàng xen miệng nói.

Triệu Tường chậm rãi nói, "Ý tôi là thật chiếc xe chúng ta đang đứng trên là chiếc xe bình thường vẫn chạy tuyến 814 sao?"

Vừa dứt lời, Trương Lỗi vội chạy lên đầu xe nhưng vị trí tài xế lại trống không, tài xế vừa nãy còn ngồi lái giờ đã mạc danh kỳ diệu bốc hơi! Đáng sợ hơn nữa là xe vẫn tiếp tục chạy.

Xe buýt không người lái tiếp tục hành tẩu trên đường với tộc độ không đổi.

Điều đáng sợ này làm mọi người sắc mặt đại biến, cô gái duy nhất Chu Văn Đình trực tiếp bổ nhào vào lòng bạn trai, ngực phập phồng run rẩy.

"Dừng! Làm nó dừng lại!", Triệu Tường hét lớn, loại chuyện phi lí này làm mọi người hoảng loạn hẳn lên.

Trương Lỗi phản ứng nhanh nhất, lao lên cầm tay lái bắt đầu phanh xe.

Nhưng mà tay lái không chút dịch chuyển, ấn nút gì cũng không có tác dụng, phanh cũng không ăn.

Lưu Chí Phi thấy Trương Lỗi không làm được liền chạy đến trước cửa xe, lao người vào phá cửa, cửa kính không mảy may xoay chuyển bèn chạy đi lấy búa khẩn cấp phá kính.

Mọi người chỉ chú tâm đến những hành động này, chưa phát hiện phía cửa sổ dưới đuôi xe có một gương mặt trắng bệch dán vào, hai hốc mắt tối om nhìn chằm chằm thanh niên đeo mắt kính vẻ mặt kinh hoàng ngồi bệt dưới đất.

"Phá không được!", Lưu Chí Phi ném búa trong tay đi bất đắc dĩ nói, "Cửa khẩn cấp trần xe cũng không mở được."

"Vậy làm sao bây giờ?! Xe này sẽ không chạy đến địa ngục chứ...", Thanh niên tóc vàng run run nói.

"Nói nhăng nói cuội gì đấy! Mau nghĩ cách đi!", Trương Lỗi nóng nảy mắng.

Thật sự có biện pháp? Đổi hướng xe chạy không được, cho dù có thoát ra được, liệu bên ngoài có thật an toàn? Con đường xa lạ, hơn nữa còn có lão thái...nhìn thì có vẻ là của vài thập niên trước...Hay là bọn họ bị nó đưa về mấy chục năm trước? Không thể trở về, bị vây ở nơi này, vĩnh viễn...!

Đột nhiên nghe thấy tên mình, Triệu Tường mờ mịt ngẩng đầu nói, "Cái gì?"

"Tôi hỏi cậu, điện thoại của cậu dùng được không? Của bọn này không có tín hiệu."

Triệu Tường cuối cùng cũng thoát khỏi suy nghĩ cực đoan mờ mịt, chậm rãi lắc đầu, "Không được.

Lúc nãy tôi có thử qua, hình như nó có khả năng chặn tín hiệu."

Triệu Tường bất đắc dĩ nói, "Hiện tại cũng không có biện pháp, chờ đi, nhìn xem xe buýt muốn đưa chúng ta tới chỗ nào, dù sao bên ngoài cũng chưa chắc an toàn..."

Không khí trở nên nặng nề áp lực, ai cũng thấp thỏm lo âu.

Thanh niên tóc vàng phản ứng mãnh liệt nhất, không ngừng đong đưa đầu như sợ quỷ đột nhiên xuất hiện ăn cậu ta luôn.

Triệu Tường tự hỏi liệu cứ gật rồi ngửa như vậy đầu của cậu ta có rụng luôn không.

Triệu Tường đoán hoàn toàn trúng.

Cách bọn họ 2km, một lão nhân toàn thân toát nên khí tức thời Thanh đang tập tễnh bước đi, phương hướng là hướng tới cái xe buýt chở 6 người.

Nói là tập tễnh nhưng tốc độ của lão nhân so với cái xe buýt đang chạy như bay kia, không đến nửa giờ là có thể vượt qua!

Những người đang sợ kia dĩ nhiên không biết, đoán cũng đoán không ra chuyện hoang đường như vầy.

"Mấy người nghĩ xem, có phải chúng ta đang ở đường hầm trung gian? Chiếc xe này là vật dẫn, nó mà dừng lại nghĩa là đã hoàn toàn xuyên qua.

Mọi người nghĩ chúng ta sẽ về triều đại nào? Thanh triều? Minh triều?", Không biết có phải do sợ quá hay không, thanh niên tóc vàng bắt đầu suy nghĩ kỳ lạ.

Không nghĩ đến Chu Văn Đình lại nghiêm trang phản bác, "Theo lý thuyết, tốc độ phải vượt qua tốc độ ánh sáng mới có thể xuyên thời không, cho nên suy nghĩ của cậu là hoang đường!" Cô mở to đôi mắt vô tội nói với thanh niên tóc vàng, "Còn nữa, so với "Xuyên qua thời không đích yêu say đắm" cùng "cung", tôi càng thích "tìm tần nhớ" hơn."

(Xin lỗi, mấy cái tên đó chắc là phim, bài nhạc hoặc tiểu thuyết của Trung, mình không biết.)

Mọi người:...!

Trương Lỗi rốt cục không nhịn được nữa, "Được rồi, không khác nhau lắm! Chúng ta là đang chạy trốn, không phải đang ở trong tiểu thuyết ngôn tình thể loại huyền huyễn!"

"Rõ ràng là tiểu thuyết kinh dị...", Thanh niên tóc vàng bị Trương Lỗi hung hăng trừng dần im miệng.

Triệu Tường mở miệng nói, "Để ý một chút."

"Cái gì?", Trương Lỗi nhìn về phía Triệu Tường tuy rằng gầy yếu, ít nói nhưng có vẻ rất thông minh.

Triệu Tường cau mày, "Xe đang chậm dần..."

Trương Lỗi lập tức nhìn đồng hồ đo tốc độ, quả nhiên kim đồng hồ chậm rãi hạ xuống mà xe cũng đang dần chậm lại, cuối cùng dừng lại hoàn toàn tại con đường lạ lẫm.

Cùng lúc, cửa tự động mở ra, ngoài cửa là cảnh vật khác hẳn với hiện đại, trong mắt mọi người nó như một con ác quỷ há miệng chờ bản thân đi vào.

Một tiếng khóc bén nhọn vang lên, không có cách nào hình dung được thanh âm này, không phải âm thanh phát ra từ con người, giống như đến từ dưới vực sâu thăm thẳm, nó, đến từ một thế giới khác.

Mọi người biểu hiện không giống nhau.

Chu Văn Đình vốn mặt trắng bệch giờ đã không còn chút khí huyết, cả người run rẩy.

Bạn trai Lưu Chí Phi sống chết cầm lấy bàn tay nhỏ bé của bạn gái, thậm chí siết đau người ta cũng không phát hiện ra.

Thanh niên tóc vàng trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất, gương mặt hoảng sợ.

Phản ứng nhanh nhất chính là Trương Lỗi, cơ hồ là vừa hét chói tai xong thì bỏ chạy ngay giây tiếp theo, chờ khi mọi người kịp phản ứng lại thì người đã chạy vào một con hẻm nhỏ, không còn bóng dáng.

Theo sau là thanh niên tóc vàng, hoang mang rối loạn từ dưới đất bò lên chạy ra ngoài, chẳng biết vì sao lại chạy theo đường cũ của Trương Lỗi, hẳn là người đang sợ hãi thì đều có tâm lý chạy theo sau vậy đi.

Ngược lại Lưu Chí Phi cùng bạn gái Chu Văn Đình thì còn tỉnh táo chọn một hướng khác mà rời đi.

Triệu Tường ngay giây phút cửa mở cũng kịp phản ứng, nhưng lúc cậu sắp cất bước thì lại bị một cánh tay gắt gao kéo lại.

Là thanh niên đeo kính! Người này từ nãy giờ vẫn giả chết, tất cả mọi người dường như đều bỏ qua hắn.

"Anh làm cái gì vậy? Muốn đi ra thì có thể cùng đi ra, không nhất thiết phải tranh như ngươi chết ta sống!", Triệu Tường bình tĩnh nói.

Thanh niên đeo kính điên cuồng kêu lên, "Câm miệng! Để cho tao đi trước!"

Triệu Tường theo phản xạ cự tuyệt, "Không được!", cậu cũng không rõ vì sao lại từ chối nhanh vậy, chỉ là giác quan thứ sáu nói cho cậu biết nếu đáp ứng rồi thì sẽ có chuyện gì đó rất đáng sợ xảy ra, giống như vô số lần trong quá khứ vậy.

Đó là trực giác, cũng có thể coi là một cái còi báo nguy hiểm, cậu thì theo bản năng nghe theo tránh đi nguy hiểm.

Nói đến cái trực giác này cũng không có cái gì tốt lành, mỗi khi nhớ tới đều thống khổ một phen.

Đó là đợt nghỉ hè năm tốt nghiệp trung học, cậu đi chơi còn mẹ thì ở nhà, không nghĩ tới thảm kịch lại xảy ra...!

Nghe nói là trộm vào nhà bị mẹ phát hiện, hắn sợ bị tố giác bèn giết chết, vừa lúc đụng phải cha về nhà liền giết một lượt.

Về sau không biết hung thủ áy náy hay sao mà đến cục cảnh sát tự thú, nhưng trong lúc ở tù thì quỷ dị chết đi.

Từ đó về sau Triệu Tường liền có giác quan thứ sáu này, nó mà xuất hiện y như rằng sẽ có chuyện không tốt xảy ra, đây là phản ứng của cơ thể với ngoại cảnh.

Triệu Tường nuốt nước miếng, theo chiều cao thì mình không phải đối thủ của anh ta, đối phương cũng chẳng phải người thiện lương gì, cái vũ khí duy nhất lại là búa khẩn cấp dung để phá kính khi nãy.

Cơ hồ là bất lực.

Đột nhiên bị đẩy ra, anh ta thừa dịp cậu ngẩn người liền chạy trước ra cửa xe.

Triệu Tường chợt giật mình, cậu cảm giác được, nguy hiểm, sẽ đến từ chiếc xe này!

–Hết chương 1–.