Chuyện kể rằng nguồn gốc của cái hôn môi này, là từ một ngày nào đó Trần Lân Úc đi ngủ không an phận cứ thích đạp chăn, Lí Tam ôm hắn, có chăn không chăn đều ấm áp, nhưng Trần Lân Úc ngủ ở trên đầu Lí Tam, không chăn, cũng chỉ đành nhiễm gió lạnh.
Sau đó, Trần Lân Úc bị bệnh, tính tình càng giống như đứa con nít, phát sốt còn không cam lòng nháo, nháo nháo, lại không cam lòng chỉ có mỗi mình mình bị bệnh, thế là suy nghĩ làm cho Lí Tam cũng cùng chịu khổ như mình, mà con đường truyền nhiễm tốt nhất để bệnh, chính là miệng đối miệng.
Nhưng Lí Tam kia sinh ra ở nông gia, mỗi ngày cầm cái bừa phất tới phất lui, thái dương kia mỗi ngày giúp hắn chiếu tới chiếu lui, sức đề kháng này thư sinh Trần Lân Úc có thể sánh bằng hay sao?
Để rồi hôn tới hôn lui, không hôn ra bệnh cho Lí Tam, trái lại hôn ra rồi hứng thú, hôn ra rồi thói quen, hôn ra rồi tâm đắc.
Từ Trần Lân Úc có bệnh hôn đến khỏi bệnh vẫn còn hôn, hôn môi vẫn còn tiếp tục, biến thành trò chơi của hai người.
Từ nhẹ nhàng môi đối môi chầm chậm khai thác đến đầu lưỡi nô đùa, lại sau đó là góc độ biến đổi, nông sâu chuyển đổi, hai người chơi vui quên trời đất.
Thế là, mỗi ngày sáng sớm cùng thức dậy, liền chính là kéo Trần Lân Úc, hôn hôn hắn hun hun hắn cọ cọ hắn, nghe thấy Trần Lân Úc phát ra tiếng rên như con mèo nhỏ mới bỏ qua.
Đeesn khi Trần Lân Úc tỉnh táo rồi, Trần Lân Úc cứ như là phục phù mà hôn lại cho đủ, hôn đến mặt hai người đều đỏ bừng không còn khí mới ngừng.
Sau đó Lí Tam sẽ dậy bưng nước vắt khăn, giúp Trần Lân Úc lau mặt, hầu hạ hắn mặc quần áo mang giày, sau đó mới sửa soạn cho mình, nhưng Trần Lân Úc mặc y phục xong rồi, liền một mực nhìn Lí Tam, sau đó Lí Tam rất bất đắc dĩ ôm lấy hắn tới nhà trước ngồi đợi cơm ăn.
Ăn no cơm rồi, thì phải ra đồng thôi, Lí Tam dắt Trần Lân Úc ra đồng, không phải Lí Tam thích dắt, mà là có một lần không dắt cẩn thận, thiếu chút quẳng người luôn. (Lần trước tìm Lí Tam, cũng là nàng dâu Lâm gia dắt hắn đến.)
Sau đó Trần Lân Úc liền nhìn Lí Tam cày, thỉnh thoảng đưa nước đưa khăn mặt, sau đó giờ cơm trưa đến rồi, nàng dâu Lâm gia sẽ đưa cơm đến, Lí Tam bèn ôm lấy Trần Lân Úc ngồi vào chỗ mát một chút, vì sao phải ôm ư? Bởi vì chân Trần Lân Úc đã tê rần.
Nói cũng kỳ quái, không có khả năng duy trì một tư thế cả buổi sáng, nhưng Trần Lân Úc nhìn Lí Tam, sau đó cho hắn nước cho hắn khăn, cứ như thế hắn có thể nhìn Lí Tam một buổi sáng mà không động đậy.
Sau đó Lí Tam từng miếng từng miếng đút Trần Lân Úc ăn cơm trưa, theo cách nói của Trần Lân Úc, hắn để Lí Tam hành cả buổi sáng, buổi chiều còn tiếp tục, cơm trưa hầu hạ hắn một hồi, có gì không thể?
Lâm Đại thật nhìn không nổi nữa, thế là nói với Lí Tam: “Ngươi còn để hắn nháo? Thật ăn hại a!”
Nhưng Lí Tam chỉ cười cười nói: “Hắn vẫn chỉ là một đứa nhỏ.”
Ngay cả con trai ruột của mình cũng không chịu khó như thế này đâu?
Đến buổi chiều, Lí Tam ôm lấy Trần Lân Úc chân tê, vác cái bừa về nhà.
Lí Tam sủng Trần Lân Úc sủng đến bực này, hai người vẫn có thể tự cho là đúng tiếp tục… tự cho là không phải tình nhân… không biết là quan hệ gì.
Sau đó có khi ôm Trần Lân Úc, Lí Tam nhìn nhìn sẽ không tự giác hôn Trần Lân Úc, sau đó thói quen thành tự nhiên, Trần Lân Úc lý lẽ đương nhiên đáp lại, sau đó Lâm Đại ở bên cạnh sẽ thạch hóa trong nháy mắt.
Hình thức đối đãi không chút nào tự hay biết, một kẻ ngang ngược cần người thương, một kẻ sủng người sủng đến không đế hạn, ngươi nói như thế này bảo người ta nói hai bọn hắn không có gì được sao?
Bà mối không đến cửa, cô nương không tìm Lí Tam, còn có người tính đem đứa nhỏ chính mình sinh qua cho Lí Tam…