Từ ngày đó trở đi, Trần Lân Úc và Lí Tam lại cùng nhau qua hơn hai năm, rất giống Lâm gia phu phụ sát vách, lão phu lão thê vô cùng, Trần Lân Úc người này, một khi dính ngọt rồi sẽ không chịu bỏ xuống, Lí Tam nếu đã cam nguyện cho hắn sai khiến, lại có gì không thể đâu?
Thế là, gã khờ Lí Tam ấy, cứ ngây ngốc hầu hạ chu đáo tên Trần Lân Úc vụng về nọ.
Hai người này không phải một đứa nguyện đánh một đứa nguyện chịu sao?
Nhưng hai người này vẫn là không hề tự giác, hai cái đại nam nhân, mỗi ngày chen chúc một căn phòng một cái giường, mỗi đêm đi ngủ, Lí Tam cứ phải ôm Trần Lân Úc ngủ, Trần Lân Úc gối đầu êm ái thế không gối nhất định đi nằm trong lòng Lí Tam, thường ngày không có chuyện gì làm, cứ vọt vào lòng Lí Tam, để cho Lí Tam ôm lấy cả người, sau đó lại ngang ngược, Lí Tam kia cũng thích bưng Trần Lân Úc kín mít, để cho hắn ôm thoải mái, mặc hắn giảo hoạt cũng chỉ biết cười ngu.
Hai người này không hề tự giác… Trong mắt người khác nghĩ bọn họ như thế nào, trên thực tế ngoại trừ ôm ôm xiết xiết ra còn có, hôn hôn, hai bọn họ vẫn chưa đến trình độ nhận thức được, hai bọn họ là một đôi.
Nhưng chuyện kể đến đây… hôn hôn, lại là một đoạn huyết lệ sử buồn cười…
—
* sỏa bất lăng đăng: bệnh nhân mắc hội chứng vọng tưởng mình là người bị hại