Lí Tam và Trần Lân Úc hảo, hảo đến trong thôn không ai không biết không người không hay, nhưng hai cái đại nam nhân, là sinh không ra trẻ, cho nên trong thôn có người đẻ mắn nhất là Ngô nhị nương, khi sinh đứa thứ sáu vẫn là một thằng cu, lập tức quyết định mang qua cho Lí Tam.

Thế là, buổi tối một ngày nọ nhà Lí Tam nhiều thêm một đứa bé.

Lí Tam và Trần Lân Úc ngồi ở trên giường, bên giường đặt cái nôi mây, bên trong có một đứa bé.

“Đâu ra?” Trần Lân Úc nhíu mày nhìn bé con đang ngủ.

“Ngô nhị nương cho.” Lí Tam lắc cái nôi làm từ cây nho, nhìn đứa nhỏ, cảm thấy thú vị lắm.

Trần Lân Úc thấy Lí Tam cứ nhìn trẻ không để ý tới mình, khó chịu a!

Bèn chuyển chỗ đến trong lòng Lí Tam, cũng bắt đầu nhìn bé con.

“Nhiêu rồi?” Trông rất đáng yêu.

“Ba tháng, con trai.” Lí Tam nhích chỗ, một tay ôm Trần Lân Úc, một tay đưa nôi cho bé.

“Dứt sữa chưa?” Đưa tay nựng má đứa nhỏ, vui thật.

“Ngô nhị nương nói có thể cho nó uống nước gạo hoặc đậu tương.” Lí Tam để cằm trên vai Trần Lân Úc cọ cọ.

“Ưn… Tên gì?” Trần Lân Úc hôn hôn cằm Lí Tam.

Hai người này ấm áp đến độ có chút ghê tởm.

“Lí Thần, Trương nhị ca nói là Thần của tinh thần, nói ngươi biết rõ.” Lí Tam nhớ tới điệu cười có chút cổ quái của Trương nhị ca: Dâu nam nhà ngươi sẽ cảm động, nhìn xem tên hai ngươi đều trên người đứa nhỏ này.

“Nghe hay lắm.” Trần Lân Úc nằm trong vòng tay Lí Tam thoải mái muốn ngủ.

Lí Tam cọ má Trần Lân Úc, hôn hôn má, lại hôn lên môi, hôn hôn liền ngủ ở trên giường.

Lí Tam ôm Trần Lân Úc bên cạnh còn có trẻ, một nhà ba người bao nhiêu ấm áp.

Mới sớm, Trần Lân Úc tỉnh lại từ trong lòng Lí Tam, vừa mở mắt đã thấy bé con, đang ngủ rất ngoan…