Văn án:Mạc Kham nâng khuôn mặt người trên giường lên, trong ánh mắt màu lam nhạt như chứa đựng vì sao tinh tú.
“Đôi mắt của em rất đẹp, tôi rất thích.” Mạc Kham nói, “Em tên gì?”
“Thư Trạch, em là Thư Trạch.” Thư Trạch vừa trả lời vừa ghé sát lại gần Mạc Kham, vùi mặt dụi dụi vào lồng ngực anh, hai chân vô thức quấn lấy anh, cậu ôm Mạc Kham thật chặt. Tên nhân loại này có mùi hương dễ ngửi cực kỳ, còn như loáng thoáng có cảm giác quen thuộc, khiến cậu muốn vùi vào ngực anh…để được vuốt ve.
Mạc Kham chau mày, anh chưa từng gặp phải minh tinh nào vội vàng muốn âu yếm như thế này.