Edit: Củ Cải Đường

Khi về nhà, Mạc Kham tiện đường ghé qua Carrefour* gần nhà mua một túi kem lớn.

*Carrefour: Là một chuỗi siêu thị(?) của Pháp.

“Mạc Kham?” Sau lưng anh truyền tới một giọng nữ.

Mạc Kham quay đầu lại, nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp nhưng xa lạ: “Xin chào, xin hỏi cô là?”

“Chị là Tô Thấm Nghi đây, em còn nhớ chị không đó?” Cô gái kia cười.

Mạc Kham tròn mắt, nhìn cô gái bằng ánh mắt không thể tin nổi. 

“Ha ha ha ha!” Có lẽ cũng biết trước được Mạc Kham sẽ có phản ứng như vậy, cô gái thoải mái huých cùi chỏ vào người Mạc Kham, “Có phải thấy khó tin lắm không? Người xưa nói cấm có sai mà, con gái mười tám dậy thì, đại học chính là viện phẫu thuật thẩm mỹ, quá là đúng đắn!”

Tổng giám đốc họ Mạc là ai chứ? Trên đời này có lẽ không ai có thể nói chuyện tùy tiện như vậy với Mạc Kham. Nhưng Tô Thấm Nghi liên tục làm thế, mà hết lần này tới lần khác Mạc Kham đều không tức giận chút nào.

Mạc Kham muốn nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì.

“Sao hả? Lâu lắm rồi không gặp mà cũng không định mời chị đây ăn bữa cơm à?” Trước mặt Mạc Kham, Tô Thấm Nghi chưa bao giờ biết khách sáo là gì, dù cho bọn họ đã không gặp lại nhau suốt 7 năm ròng.

“Em cũng muốn lắm.” Mạc Kham chau mày, “Nhưng em đã hẹn người khác về nhà ăn cơm rồi.”

Tô Thấm Nghi bắt trọn những từ ngữ mấu chốt trong lời nói của Mạc Kham, khá phấn khởi: “Không phải là như chị nghĩ đó chứ?”

“Không phải.” Mạc Kham lắc đầu, “Không phải như chị nghĩ đâu.”

“Ồ….” Tô Thấm Nghi nghe vậy thì hơi mất mát, “Kham Kham này, đã nhiều năm trôi qua rồi, không phải em vẫn còn…”

Mạc Kham ngẩn người, không trả lời câu hỏi của Tô Thấm Nghi mà chỉ nói: “Nếu chị không ngại thì có thể tới nhà em ăn cơm.”

“Ô kê la!” Tô Thấm Nghi vui vẻ đồng ý. Còn về mấy chuyện như nam nữ thụ thụ bất thân ấy à, Tô Thấm Nghi bày tỏ, ta đây là người phụ nữ bê đê nhất bên cạnh Mạc Kham thì thân thân cái quỷ ấy!

Lúc Thư Trạch mở cửa còn hơi sững người. Đứng trước mặt cậu là Mạc Kham mà cậu ngày nhớ đêm mong, nhưng sau lưng anh còn có một người phụ nữ nữa.

“Xin chào, chị là chị gái của Mạc Kham, chị tên Tô Thấm Nghi.” Tô Thấm Nghi chào hỏi Thư Trạch rồi quay sang nói với Mạc Kham, “Bé cưng nhan sắc đẹp trai cực phẩm này em tìm được ở đâu đó? Ôi khuôn mặt này vòng eo này đôi chân này quả thực không ai sánh bằng!”

Thì ra là chị gái của Mạc Kham. Thư Trạch khẽ thở phào, mỉm cười với Tô Thấm Nghi: “Em chào chị ạ, em là Thư Trạch.”

“Hự… thanh máu của chị bị rút sạch rồi!” Tô Thấm Nghi che ngực.

Bữa cơm này hiếm khi náo nhiệt được như vậy. Tô Thấm Nghi vẫn luôn trò chuyện với Mạc Kham, Thư Trạch ngồi im lắng nghe, thỉnh thoảng mỉm cười trả lời vài câu hỏi của Tô Thấm Nghi. 

“Nói thật, Trạch Trạch em không có anh trai hay em trai gì sao?” Tô Thấm Nghi vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi, “Hoặc là chị em gái gì cũng được á! Nếu như cũng xinh đẹp giống em thì chị nguyên ý trở thành một đoá hoa si vì cô ấy!” 

“Không có ạ.” Thư Trạch lắc đầu.

Tô Thấm Nghi nghe vậy thì vô cùng mất mát, nhưng cũng không chấp nhất nữa: “Đúng rồi, Kham Kham, thứ bảy cuối tuần này có buổi tụ họp trường cấp 3, em có đi không?”

“Em…” Mạc Kham đang định nói không đi thì đã nhìn thấy biểu cảm “cầu xin em đi giúp chị đi mà” của Tô Thấm Nghi, hơi bất đắc dĩ thở dài, đáp: “Đi.”

“Được! Lại đây nào, thêm số điện thoại với Weibo đi! Nếu không phải hôm nay gặp được em thì chắc chị cũng không liên lạc được cho em.” 

“Chị cứ tới công ty em báo tên lên chẳng phải là liên lạc được rồi à?” Mạc Kham cười. 

“Còn cả cách này cơ đấy!” Tô Thấm Nghi hoàn toàn không nghĩ tới cách này.

Sau khi ăn cơm xong, Tô Thấm Nghi định về nhà. Cô mới về nước, trùng hợp là cũng ở gần Carrefour. Lúc nãy cô vốn định đi mua nguyên liệu về nấu cơm, nhưng vừa khéo lại gặp được Mạc Kham.

Mạc Kham muốn tiễn cô về, vừa cầm lấy chìa khoá xe lên thì đã bị Thư Trạch kéo lấy vạt áo.

“Sao vậy?” Mạc Kham quay lại nhìn Thư Trạch.

“Anh còn về nữa không?” Thư Trạch nhìn Mạc Kham, hỏi.

“Có.” Mạc Kham vươn tay xoa xoa đầu Thư Trạch rồi đi xuống lầu.

Mạc Kham lái ô tô đưa Tô Thấm Nghi quay về khu cư xá của cô.

“Kham Kham, chắc là em không muốn nghe những lời này, nhưng chị vẫn phải nói.” Tô Thấm Nghi nhìn Mạc Kham, “Chuyện quá khứ rồi thì hãy cứ để nó trôi qua. Em cần phải trân trọng người ở hiện tại, quên cậu ấy đi.”

Hai mắt Mạc Kham trống rỗng mất hai giây, một lúc sau mới chậm rãi đáp: “Em không thể quên được.”

“Buông tha cho chính bản thân em đi.” Tô Thấm Nghi thở dài, “Tám năm trôi qua đã đủ lắm rồi, cậu ấy sẽ không quay về, đừng nghĩ tới nữa.”

“Em biết là không thể nào, em cũng không hy vọng hão huyền.” Mạc Kham đáp.

“Em biết mà em còn như vậy? Em tự suy nghĩ kỹ đi, Weibo của chị có thể trả lời em bất cứ lúc nào.” Tô Thấm Nghi vỗ vai Mạc Kham rồi bước xuống xe.

Thư Trạch vẫn đứng trước cửa vểnh tai lên nghe ngóng. Không biết đã đứng mất bao lâu, hai mắt cậu bừng sáng mở cửa ra, nhào vào lòng Mạc Kham.

Thư Trạch giật giật mũi, trên người Mạc Kham có mùi thuốc lá nhàn nhạt. 

Mạc Kham đưa tay giữ lấy cằm Thư Trạch, quan sát thật kỹ khuôn mặt cậu rồi cúi đầu hôn xuống. Nụ hôn của anh cũng giống như con người anh, quyết đoán mạnh mẽ, khiến con người ta thở không ra hơi. 

Chuyện sau đó kéo rèm.