Edit: Củ Cải Đường

“Chồng ơi, ngày mai anh có về nhà không?” Thư Trạch vừa ôm cổ Mạc Kham vừa hỏi.

“Ngày mai anh phải tới thành phố S công tác.” Mạc Kham đáp.

“Sao anh cứ ôm hết việc vào mình thế?” Ở bên Mạc Kham đã lâu, Thư Trạch đã hiểu ra một chân lý là “dù cậu có kiếm được bao nhiêu tiền thì cũng không xi nhê gì đối với một người tham công tiếc việc như Mạc Kham”.

“Đâu phải chuyện gì anh cũng làm hết đâu.” Mạc Kham vừa nghịch tóc Thư Trạch vừa giải thích, “Công chuyện ngày mai rất quan trọng, anh phải đi.”

“À.” Thư Trạch bĩu môi đến mức có thể treo được bình xì dầu lên đó luôn. Ngồi giận dữ cả buổi mới nghĩ ra cách giải quyết. 

Cậu cọ cọ ngực Mạc Kham, mềm mại hỏi: “Chồng ơi, em đi cùng anh được không?”

Mạc Kham nhíu mày. Mặc dù Thư Trạch rất bám dính, nhưng cậu rất biết công tư phân minh, đây là lần đầu tiên cậu đòi theo anh đi công tác. 

Sau khi suy ngẫm một lúc, Mạc Kham từ chối: “Không được.”

Thư Trạch ngẩng đầu tròn mắt nhìn Mạc Kham: “Vì sao?”

“Đây là chuyện rất quan trọng, không phải đi chơi.” Mạc Kham trả lời.

“Em biết mà, em sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không làm phiền anh đâu.” Thư Trạch túm lấy áo Mạc Kham, vội vã nói, “Em rất ngoan mà, chồng ơi, em đảm bảo sẽ không quấy rầy anh đâu á, chỉ cần tối về anh ngồi ăn cơm với em là được, chỉ cần một bữa cơm thôi mà.”

Mạc Kham không hiểu lắm vì sao cậu lại chấp nhất đến vậy. Cơm thì ăn lúc nào chẳng được? Sao lại nhất thiết phải là tối mai?

“Chồng, ngày mai là ngày kỷ niệm một năm của chúng ta.” Trên mặt Thư Trạch hiện rõ vẻ “em biết ngay là anh quên rồi mà”.

“……” Mạc Kham ngẩng đầu nhìn lên trần nhà. Anh hơi chột dạ, mấy thứ như ngày lễ kỷ niệm… Mạc Kham sẽ không cố nhớ làm gì, dù sao anh cũng là một người đàn ông đến sinh nhật của mình mà còn quên nữa kìa.

“Được không?” Thư Trạch nhìn Mạc Kham, “Ăn một bữa cơm với em nha chồng ơi~”

“Ừm.” Mạc Kham trả lời.

“Chồng, em yêu anh.” Thư Trạch hài lòng tiến tới trước mặt Mạc Kham, hôn hôn lên mặt anh.

Mạc Kham đưa tay nhéo gáy Thư Trạch. 

Mạc Kham ở cùng Thư Trạch đã một năm, một năm đủ để xảy ra rất nhiều chuyện. Dù không muốn thừa nhận cho lắm nhưng ở bên nhóc con này thực sự là một quyết định đúng đắn. 

Nhóc Thư Trạch này rất ngoan ngoãn. Từ trước tới nay, cậu vẫn luôn biết giữ mặt mũi cho Mạc Kham trước mặt người ngoài, những chuyện như “vì cáu kỉnh mà không quan tâm tới cảm nhận của anh trước mặt bạn bè” hoàn toàn không xuất hiện trên người cậu. Nói đúng hơn thì… Thư Trạch gần như không bao giờ cáu gắt với Mạc Kham. Cho dù có bị Mạc Kham chọc giận thì chỉ cần anh ôm cậu một cái là mọi chuyện tức khắc tan thành mây khói. Có thể nói là khá dễ dàng thỏa mãn.

“Chồng ơi, anh đang nghĩ gì thế?” Thư Trạch nhìn theo ánh mắt của Mạc Kham, thấy được cái đuôi của mình.

Thư Trạch bình tĩnh đung đưa đuôi. Ban nãy ân ái quá kịch liệt nên không kìm được lộ đuôi ra.

“Anh đang nghĩ…” Mạc Kham vươn tay túm lấy đuôi Thư Trạch, “Tại sao hồi trước anh không mang em tới viện nghiên cứu nhỉ?”

Đuôi bị túm chặt lấy, toàn thân Thư Trạch chìm vào ngực Mạc Kham, híp mắt cò cọ.

Mạc Kham nhớ tới cảnh lần đầu tiên phát hiện ra Thư Trạch là báo đốm thì không khỏi mỉm cười. 

Lần đó anh đi công tác mất một tháng, chắc hẳn là cái tên Thư Trạch này quá rảnh rỗi nên mới tự do bay nhảy. Lúc Mạc Kham về nhà thì không thấy người đâu, chỉ thấy một con báo đốm nằm nhoài trên giường mình. Con báo kia lười nhác hé mắt, thế rồi anh nhìn thấy đôi mắt màu xanh lam nhạt vô cùng xinh đẹp của nó, giống hệt như đôi mắt của Thư Trạch. 

Sau đó nhóc ngốc nào đó hình như phát hiện ra điều gì sai sai nên vội vàng biến trở lại thành người. Vì biến hình nhanh quá nên bị lộ đuôi ra ngoài cũng không nhận ra, biểu cảm tràn đầy khiếp sợ hoảng hốt đi tới trước mặt Mạc Kham.

Mạc Kham nhìn chiếc đuôi xinh đẹp kia, không nhịn được vươn tay sờ sờ. Cả người Thư Trạch đều mềm nhũn ngã vào lòng anh. Rồi chẳng hiểu sao lại làm luôn một nháy.

Nhớ tơi đây, Mạc Kham đưa tay xoa xoa mi tâm, bây giờ nghĩ lại, anh mới thấy hồi trước mình đúng là rộng lượng.

Thư Trạch chớp mắt nhìn Mạc Kham, cái đuôi quấn lấy tay còn lại của anh.

Mạc Kham nhìn chiếc đuôi đang quấn lên tay mình, bỗng dưng nói: “Tiểu Trạch, biến trở về đi.”

“Không.” Thư Trạch cười hôn lên khóe môi Mạc Kham, “Em muốn hôn anh cơ, biến trở về anh lại không cho em hôn nữa.”

“Biến trở về đi, được không?” Mạc Kham liếm môi Thư Trạch, thở ra giọng điệu mềm mỏng nũng nịu.

Grào! Đây đây đây là đang làm nũng đó ư? Cả người Thư Trạch cứng đờ, ngây ngốc nhìn Mạc Kham.

“Ừ? Tiểu Trạch, được không?” Tiếng ‘Ừ’ kia của Mạc Kham vô cùng gợi cảm, khiến Thư Trạch chảy ròng ròng hai dòng máu mũi. 

“Gần đây em nóng trong à?” Không ngờ Thư Trạch lại đột ngột chảy máu mũi, Mạc Kham vội rút giấy ăn.

“Chồng à anh quá là rù quyến.” Thư Trạch hít mũi một cái, nhận giấy ăn từ Mạc Kham.

“…..” Mạc Kham không muốn thảo luận với Thư Trạch xem rù quyến này là cái loại rù quyến gì.

Điện thoại đặt trên đầu giường vang lên inh ỏi toàn tiếc quang quác, từ tiếng chuông cũng đoán được là của Thư Trạch.

“Không bắt máy à?” Thấy Thư Trạch không thèm đoái hoài gì, Mạc Kham cười hỏi.

“Không nhận, chắc chắn là cái tên X ngu ngốc đáng ghét kia.” Thư Trạch tắt chuông điện thoại, đặt chế độ im lặng.

“Tên X ngu ngốc đáng ghét nào?” Mạc Kham hơi tò mò.

“Em quên tên hắn ta rồi.” Thư Trạch đáp, “Chồng, để em nói anh nghe. Tên đó đáng ghét lắm, hồi trước có lần công ty mở tiệc liên hoan buổi tối đúng không? Không hiểu sao tên kia cứ tìm em bắt chuyện. Em không để ý hắn ta mà sau này hắn còn muốn đi chơi với em. Phiền chết mất.” 

“Buổi tiệc tối ở công ty” mà Thư Trạch nhắc tới là sự kiện “Streamer Night” do nền tảng Cẩu Nha tổ chức. Tất cả streamer ký hợp đồng với kênh nền tảng cũng đều được mời tới dự. Vốn dĩ Thư Trạch không định đi, nhưng tổng giám đốc công ty, cũng là anh trai Mạc Kham tìm tới anh, Mạc Kham phải lên tiếng thì Thư Trạch mới chịu đi.

“Chắc là muốn theo đuổi em nhỉ?” Nghe Thư Trạch kể lại, Mạc Kham cũng hiểu đại khái mọi chuyện.

Thật ra Thư Trạch được rất nhiều người yêu mến, Mạc Kham cũng không để ý chuyện này lắm. Theo như anh thấy thì một người đủ ưu tú được nhiều người yêu mến là chuyện rất bình thường.

Thư Trạch hoàn toàn không nghĩ tới khía cạnh này, nghe Mạc Kham nói mới hiểu ra, đáp: “Ổng bị hâm hả?”

“Sao lại hâm được?” Mạc Kham không hiểu lắm. Khi đã thích một ai thì phải theo đuổi, chuyện này vô cùng bình thường mà. Sao nhóc con này lại nói người ta bị hâm chứ?

“Rõ ràng em có anh rồi mà. Ổng còn cố theo đuổi em thì chẳng phải bị hâm ư?” Thư Trạch hùng hồn nói.

Mạc Kham không nhịn cười nổi: “Chắc là anh ta cũng không biết chuyện này.”

Chuyện của Mạc Kham và Thư Trạch không nổi tiếng. Lúc livestream Thư Trạch có nói mình có đối tượng thầm mến, nhưng rất ít người biết được người mà Thư Trạch thích chính là ông chủ game Vận Mệnh, Mạc Kham. Trong nhà Mạc Kham cũng chỉ có anh ba là biết quan hệ giữa Mạc Kham với Thư Trạch, nhưng anh ba của anh vẫn luôn nghĩ đây chỉ là quan hệ bao dưỡng nên không để tâm nhiều.

Thư Trạch nghe vậy cũng thấy Mạc Kham nói có lý, bèn cầm lấy điện thoại gửi tin nhắn cho người kia. 

Mạc Kham liếc nhìn nội dung box chat, đại khái thì cậu nói với anh ta là, tui có người tui thích rồi, anh đừng có trêu ghẹo làm phiền tui nữa.

Tối hôm đó, lúc Mạc Kham tắm rửa xong đi ra thì nghe thấy tiếng Thư Trạch.

“Tôi muốn nói với mọi người một chuyện. Tôi có người yêu rồi, tôi rất yêu rất rất yêu anh ấy, đời này không phải anh ấy thì không được. Mọi người không được phép gọi tôi là chồng hay kêu tôi là bạn trai của mọi người vân vân mây mây bla bla bla….” 

“…..” 

Mạc Kham đỡ trán. Thư Trạch như thế này mà fan của cậu còn chưa thoát fan hết thì đúng là tình yêu đích thực.