"Ngay cả anh cũng nói giúp anh ta à?" Sao ai cũng nói giống nhau hết thế này?
"Anh chỉ tiếc là lúc nãy không tung thêm mấy quyền nữa, dẫu sao cậu ta cũng
không đánh trả, há há." Đèn xanh bật, An Dư nhẹ đạp ga, ý cười trên mặt
càng đậm.
"Đúng vậy, thật đáng tiếc, sao anh lại không tung thêm vài quyền chứ?" An Lâm bắt chước lời anh, vừa liếc anh một cái.
"Là vì anh sợ em đau lòng." Mới ra một quyền, mà anh đã phát hiện cô em gái gái không nỡ nhìn rồi, nếu vung mấy quyền nữa thì sẽ ra sao đây?
"Nắm tay của anh đâu yếu ớt vậy, thêm vài quyền cũng chẳng bị thương, em đau lòng làm gì?"
"Là sợ em đau lòng cho cậu ta." Lúc này, cuối cùng An Dư cũng cười ra tiếng.
"Thì ra cũng có lúc anh đáng giận như vậy?" Đã lúc nào rồi, mà còn cười cô?
"Em đã biết yêu rồi." Thật nhanh, tiểu công chúa được sủng ái này,ãe có
ngày phải rời An gia, gả làm vợ người ta, mà ngày này sắp tới rồi.
Nghe vậy, An Lâm chua sót cười khẽ, "Em biết yêu rồi sao? Cảm giác này thật khổ..."
"Về điểm này, bất luận các anh yêu thương em thế nào chăng nữa thì, đều
không thể giúp em được." Bởi vì mỗi người nhất định phải tự mình trải
nghiệm, "Nhưng mà, cảm giác được khổ cũng là chuyện tốt, chứng tỏ bản
thân để ý tâm đến cậu ta."
"Em thật sự nên cho phần cảm tình này một cơ hội nữa sao?" Cô rất sợ lại bị tổn thương lần nữa.
"Điểm này anh không trả lời em được." Chuyện này phải tự cô quyết định.
An Lâm lắc đầu, "Em cần tìm thời gian suy nghĩ lại, suy xét cẩn thận..."
Trong khoảng thời gian ngắn, cô cũng không cách nào trả lời chính mình
được.
Ngay cả mèo cũng tặng cho người ta rồi, chứng tỏ cô
từng hạ quyết tâm đưa anh vào quên lãng, nhưng bây giờ mềm lòng rồi phải làm sao đây o.O? Ngày sau, có chắc không vì lần mềm lòng này mà cả nhà
sẽ không bị tổn thương nữa không?
Kỷ Duẫn Phong...
Anh thật sự khiến cô không đang tâm dứt bỏ!
.>....
"Được, em biết rồi." Khúc Viện Cảnh lấy di động nói chuyện cùng người nào đó,
"Đây là lần cuối cùng giúp anh nhé, lần trước đã khiến Tiểu Lâm đoán
được là em rồi... Cái gì?" Trên mặt cô đột nhiên lộ ra thần sắc vui vẻ,
"Được, nhất định em sẽ giúp anh giữ con bé lại."
Nói chuyện
xong, cô đang định bước ra khỏi phòng, đột nhiên lại bị một người vừa
xuất hiện ngăn cản."Anh... Anh về khi nào thế?" Cô nhìn An Diệu, tim nhỡ một nhịp.
"Là Kỷ Duẫn Phong?" Anh đã vào một lát rồi.
"A?" Làm sao bây giờ? Cô có nên gật đầu không?
"Em muốn giúp anh ta làm gì? Muốn thay anh ta giữ ai lại?" Anh đứng ở trước cửa phòng, nhìn chằm chằm vào bà xã thân yêu.
"Em..." Xong đời, xem ra toàn bộ bị anh nghe thấy rồi. -.-
"An Lâm à?" Nghĩ cũng biết.
Khúc Viện Cảnh đành bất chấp, "Đúng, em muốn hỗ trợ anh ấy, anh không thấy
là anh ấy với An Lâm rất đẹp đôi sao?" Cô đã đề cập đến chuyện này không ít lần rồi mà. .___.
"Em không biết anh ta lợi dụng Lâm Lâm để đối phó anh hay sao?" Trong mắt An Diệu hiện lên tia nguy hiểm, còn
đáng sợ hơn bom nữa.
"Anh đã nói qua."
"Một khi đã như vậy, sao em còn muốn giúp anh ta?" Cô muốn giúp vị hôn phu cũ đến chỉnh anh chồng này sao?
Cô biết An Diệu rất hay ghen, vì thế nhanh miệng nói: "Bọn họ yêu nhau,
nếu anh chán ghét Duẫn Phong, cũng không thể không vì An Lâm mà suy nghĩ chứ, con bé khó xử biết bao, anh không phải là không biết."
"Em có thể thương lượng với anh." Chứ không phải là lén lút sau lưng anh.
"Thương lượng với anh có đường sống sao?"
"Anh ta muốn em giữ An Lâm lại để làm gì?" Nói nghe một chút xem.
Nghe vậy, Khúc Viện Cảnh cười thật tươi, "Anh ấy muốn cầu hôn với An Lâm,
bây giờ đang trên đường đến nhà họ An." Xem ra, trong lòng An Diệu, thù
hận không quan trọng bằng em gái, người đàn ông nhìn như lạnh lùng này,
thực ra rất dễ mềm lòng.
"Trực tiếp qua đây?" Đây là nhà họ An, Kỷ Duẫn Phong đã chuẩn bị tâm lý xong hết rồi hả?
Khúc Viện Cảnh gật gật đầu, "Anh đừng làm khó anh ấy nữa. Ít nhất thì nên để anh ấy thuận lợi cầu hôn xong đi đã, xem như suy nghĩ cho em gái anh
đi, ha."
"Không còn kịp rồi." Anh khẽ nhún đầu vai.
"Có ý gì?"
"Lâm Lâm nói muốn xuất ngoại giải sầu, bây giờ hẳn là ra khỏi nhà rồi." Lần
này không phải là anh tận lực cản trở, mà là sự tình vừa khéo như vậy.
"Cái gì?" Nghe xong, Khúc Viện Cảnh vội đẩy anh chồng mình ra, vội vàng mở cửa phòng chạy đi, hi vọng kịp ngăn An Lâm lại.
An Diệu lắc đầu than nhẹ, cuối cùng theo cô bước ra ngoài.
An Lâm mang theo hành lý gọn nhẹ bước ra khỏi phòng, quay đầu thoáng nhìn
di động đặt trên giường, hai mắt cô khẽ nhắm, buông hành lý xuống, đi
qua cầm lấy di động, khởi động máy.
Có rất nhiều tin nhắn đến đều là do Kỷ Duẫn Phong gửi.
Cô hít thật sâu, mở, phía trên lập tức xuất hiện hình ảnh của anh. Tin
nhắn hình ảnh cuối cùng ra, trên màn hình, lập tức xuất hiện một hình
ảnh.
"Lâm Lâm, thực xin lỗi." Kỷ Duẫn Phong trong tin nhắn
hình ảnh, lí nhí xin lỗi cô, uyển chuyển thấp giọng thỉnh cầu, "Chúng ta yêu lại một lần nữa nhé em? Cho anh thêm một cơ hội, một lần thôi, được không em?"
Cô chưa xem xong, vội vã ấn nút stop, sau đó tắt máy, ném lại điện thoại di động xuống đầu tủ cạnh giường, nhấc hành lý
lên, mở cửa phòng, đi ra ngoài.
Yêu lại lần nữa? Cho anh thêm một cơ hội?
Đối với cô mà nói là một trận cá cược rất lớn, cô vẫn muốn tiếp tục bị thương ư?
Không ngờ, từ bé đến giờ, không điều gì có thể khiến cô buồn, nhưng cô lại
gặp gỡ "người xa lạ" này, đây là ông trời muốn trừng phạt cô vì cô sống quá thuận lợi sao?
Nếu đúng vậy, thì có phải chỉ cần cô
chảy nước mắt thì sẽ ngưng không trừng phạt cô nữa không? Cô đầu hàng
được không? Nếu quả có một ngày, anh khiến em đau lòng, em không cần
khách khí, chỉ cần có thể khiến em thoải mái hơn, cứ giáng cho anh một
cái tát thật mạnh cũng được, biết không?
Lời nói của Kỷ Duẫn Phong vẫn còn văng vẳng bên tai.
Anh thật sự làm cô đau lòng, nhưng bàn tay này lại không nỡ hạ xuống.
Thì ra yêu anh càng sâu, cô cũng thua càng triệt để.
"Lâm Lâm, thật tốt quá, em vẫn chưa đi."
Vừa đóng cửa phòng, liền nghe giọng Khúc Viện Cảnh, cô quay đầu lại, thấy An Diệu cũng đi sau lưng Khúc Viện Cảnh.
"Chị dâu, có chuyện gì à?"
Khúc Viện Cảnh cầm lấy hành lý trong tay cô, "Trước khoan đi đã, ít nhất cũng phải chờ..." Ách, mau miệng quá rồi.
"Chờ cái gì?"
"Chờ Kỷ Duẫn Phong, tiểu tử này nói muốn qua đây." An Diệu đứng một bên, dựa khẽ lên tường, loại tư thái nhàn nhã này là tư thái của người qua
đường.
"Chị dâu..." An Lâm khổ sở than nhẹ một tiếng, "Chị lại giúp anh ta nữa hả?"
Cô còn tưởng, sau khi thấy cô đau lòng như thế này, chị dâu sẽ không giúp Kỷ Duẫn Phong nữa.
"Chị cũng giúp em mà, em vẫn còn yêu anh ấy." Cô đây không làm rách việc.
"Hết rồi, em hết yêu rồi!" An Lâm tức giận, "Lần này em ra nước ngoài, chính là để quên ta đi, nói không chừng em có thể có một cuộc diễm ngộ ở nước ngoài, gặp được người đàn ông còn tốt hơn Kỷ Duẫn Phong."
Sau này cô không cần phải: Không có Kỷ Duẫn Phong thì chịu không được.
"Lâm Lâm, đừng dỗi." Trong tình yêu, không phải nói không yêu là không yêu.
"Anh ấy là muốn đến cầu hôn em, em muốn ra nước ngoài giải sầu, thì cũng đợi chút anh đi, nói không chừng..."
Cầu hôn? Này càng khoa trương quá rồi. "Em muốn anh ấy mất hết hi vọng sao!" Mấu chốt là, làm
sao cô có thể nhận lời cầu hôn của anh?
"Xin nhờ, xem như
chị hai xin em được không? Chờ anh ấy một chút thôi, anh ấy sắp đến
rồi..." Khúc Viện Cảnh vội tranh thủ một chút thời gian cho Kỷ Duẫn
Phong.
"Không cần..." Chờ anh đến, chẳng phải xong rồi à?
An Lâm biết bản thân rất dễ mềm lòng, nói không chừng Kỷ Duẫn Phong nói
hai ba câu, cô đã buông sung xuống, chẳng phải những cố gắng kiên trì
lúc trước tan thành mây khói sao?
"Lâm Lâm!" Khúc Viện Cảnh
khẽ gọi, "Chị biết lúc trước là Duẫn Phong hơi quá đáng, nhưng cái đó
chỉ là vô tâm lỡ lời, anh ấy chỉ là..."
"Vô tâm lỡ lời?" An Diệu đứng một bên hừ nhẹ.
Thấy An Diệu đứng một bên châm dầu vào lửa, Khúc Viện Cảnh cũng phát hỏa,
"Hai người các anh, đàn ông đàn an hết rồi mà cứ như con nít, chẳng lẽ
không sợ người khác chê cười à? Đấu nhau mãi như vậy, đến cả hạnh phúc
của em gái anh cũng bị các anh đấu đến hỏng rồi, đúng là ngây thơ!"
An Diệu không nói gì.
Vấn đề này, bọn họ đã ầm ĩ rất nhiều lần, nhưng mà, lần này liên quan đến
hạnh phúc của An Lâm, không ai nhận ra anh đã nhượng bộ nhiều lắm rồi
sao? Nếu là trước đây, anh sớm đã giấu An Lâm rồi, sẽ khiến Kỷ Duẫn
Phong cả đời cũng tìm không ra.
"Chị hai, em chỉ muốn yên
lặng một chút, mấy vấn đề này, chờ em bình tâm lại rồi nói không được
sao?" Ít nhất cũng phải để cô trốn một lần, được không?
"Bao lâu thì em trời về?"
"Không biết, có lẽ ba ngày, có lẽ ba năm, nghĩ thông suốt rồi em sẽ trở về."
Cô không biết liệu tình cảm bị tổn thương cần thời gian bao lâu.
Trời ơi, tính cố chấp của nhà họ An có di truyền à?
"Lâm Lâm, chuyện này nói rộng ra thì cũng chỉ là hiểu lầm, em đừng vì chuyện thế này mà dỗi, lỡ mất cả đời hạnh phúc." Khúc Viện Cảnh không muốn
nhìn kết cục như vậy, "Chị hiểu Duẫn Phong, anh ấy xin chị giúp, chính
là vì không thể buông em được, anh ấy đã thừa nhận mình yêu em rồi..."
"Ngay từ đầu đã mang theo lừa gạt, chính là không đúng, dù anh ấy có 1000 lý
do chăng nữa, nhưng đã lừa gạt em đó là sự thật." An Lâm không muốn dễ
dàng thỏa hiệp.
"Em..." Khúc Viện Cảnh đang muốn nói, di
động nắm chặt trong tay đột nhiên vang lên, thấy tên hiện trên màn hình, cô vội vã tiếp máy, "Duẫn Phong, anh nhanh lên một chút đi, em... Cái
gì? Các người..." Cô đáp lại không đến ba câu, vẻ mặt lại nhanh chóng
chuyển biến, giọng nói cũng có vẻ kích động, như không biết làm sao."Làm sao có thể, ở đâu? Ở đâu..."
An Diệu thấy tình hình không
đúng, cầm lấy di động của Khúc Viện Cảnh, nghe đối phương nói xong, sắc
mặt anh cũng thay đổi, "Nói rõ ràng, ở đâu? Các người... Xác định là anh ấy chứ?"
"Làm sao?" An Lâm đỡ lấy Khúc Viện Cảnh đang muốn ngất đi, "Phát sinh chuyện gì? Không phải là Duẫn Phong gọi tới sao?"
Khúc Viện Cảnh ngẩng đầu, nước mắt chảy xuống theo bên má, "Anh ấy...
Anh ấy, trên đường đến nhà ta thì xảy ra tai nạn xe cộ, cảnh sát
nói..." Cô nói không nên lời.
"Cảnh sát nói cái gì? Chị hai?" An Lâm vừa nghe như vậy cũng sốt ruột, giữ chặt cánh tay Khúc Viện Cảnh, gấp giọng hỏi.
Sau khi An Diệu nói chuyện xong: "Chúng ta đi xem trước đã."
"Anh hai, rốt cuộc là làm sao?" An Lâm nhìn vẻ mặt hai người, trong lòng rối rắm, rốt cuộc Kỷ Duẫn Phong bị làm sao? Sao bọn họ không chịu nói?
"Xe của anh ta với container tông vào nhau, ngay tại chỗ..." An Diệu không thể nói thêm được gì.
"Không!" Khúc Viện Cảnh ngã vào lòng chồng mình, "Không phải là anh ấy đâu, anh ấy sẽ không chết..."
Nghe vậy, An Lâm cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người suýt nữa đứng không vững.
"Làm sao có thể? Này..." Đây không phải là sự thực, sẽ không phải là thật.
Rõ ràng anh yêu cầu cô yêu lại một lần nữa, làm sao có thể...
Không phải anh muốn tới cầu hôn cô sao?
Cô nguyện ý, trăm ngàn vạn nguyện ý, bây giờ chỉ cần anh an toàn xuất hiện trước mặt cô, cái gì cô cũng đồng ý cả!
"Hai người đừng hoảng hốt, địa điểm xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở gần đây,
chúng ta hãy qua đó nhìn xem, nói không chừng tên tiểu tử này không có
việc gì." An Diệu lần đầu cầu nguyện cho Kỷ Duẫn Phong, hi vọng tiểu tử
này đừng đoản mệnh như vậy.