Đi đến hiện trường tai nạn xe cộ, bốn bề hỗn loạn.

An Lâm vừa xuống xe đã vội chạy tới vị trí tai nạn.

"Lâm Lâm, khoan qua đã, chúng ta vẫn chưa biết tình hình cụ thể mà." Anh thấy cách đó không xa có tấm vải trắng, phía trên còn nhiễm loang lổ vết máu, khiến người ta mắt nhìn tâm kinh, vì thế lập tức ngăn cô lại.

Một bên, tài xế điều khiển xe container vẫn chưa hết kinh hoàng, đi theo cảnh sát để tường trình.

"Tại sao có thể như vậy..." Khúc Viện Cảnh cũng phát hiện ra tình huống phía trước, cô đau lòng rơi lệ.

"Viện Viện, em bình tĩnh một chút,trông chừng Lâm Lâm cho tốt." An Diệu cầm bàn tay An Lâm giao cho Khúc Viện Cảnh, “Anh đi hỏi tình hình cụ thể trước, các em không được..."

"Nhưng mà..."

"Coi chừng An Lâm, nghe thấy không?" Anh trịnh trọng nhắc lại một lần nữa.

Khúc Viện Cảnh chảy nước mắt gật đầu, "Dạ."

An Lâm vỗ vỗ lồng ngực đang đau nhức của mình, "Không phải là Duẫn Phong, anh làm sao có thể..."

Bên tai truyền đến cuộc đối thoại của An Diệu với một viên cảnh sát.

"Chúng tôi phát hiện di động nằm trên xe, thấy cuộc gọi gần nhất của anh ta là người tên Tiểu Viện, chúng tôi vội vàng liên lạc, trên xe còn có một giấy chứng nhận cũng mang tên Kỷ Duẫn Phong, qua kiểm chứng, anh ta cũng là chủ nhân chiếc xe này, các người có muốn đi qua nhận diện không?"

Càng nghe, hai người phụ nữ càng sợ hãi.

"Trên xe còn có một bó hoa, phía trên có một tờ thiệp gửi tặng An Lâm..."

Nghe xong, An Lâm vùng thoát hỏi tay Khúc Viện Cảnh, "Để tôi qua, tôi sẽ chứng minh người đó không phải là Duẫn Phong..."

"Chị sẽ đi với em." Cô không thể để An Lâm một mình đối mặt được.

"Các người đứng lại." An Diệu thấy động tác của các cô, anh nhanh chóng rảo bước đuổi theo, "Anh đi, hai người chờ ở đây đi."

An Lâm lắc đầu, lau nước mắt, "Em muốn đi, người kia tuyệt đối không phải là Duẫn Phong đâu, tin em đi."

An Diệu gật đầu, "Anh cũng tin như vậy, em ngoan ngoãn đợi ở đây không được sao?"

"Không!" Cô kiên quyết lắc đầu, "Em muốn đi."

"Lâm Lâm." An Diệu nắm chặt tay cô.

"Để em qua đi, em xin anh…, được không?" Cô nhất định phải tận mắt nhìn thấy người bên dưới tấm vải trắng kia không phải là Kỷ Duẫn Phong.

"Không được."

"Em xin anh, để em đi, đừng ngăn em nữa, anh để em tùy hứng một lần đi, em nhất định phải tự mình xác nhận, nhất định." An Lâm không thỏa hiệp cứ nhìn anh.

Bàn tay An Diệu dần dần buông lỏng, "Đã ngăn không được em, thì anh sẽ đi cùng với em."

"Không cần, tự em đi qua." Cô ngừng khóc, kiên cường mỉm cười, "Dù sao thì cũng không phải là anh ấy, em không sợ."

Khúc Viện Cảnh tựa vào lòng An Diệu, "Cứ để con bé đi, hửm?"

An Diệu gật đầu, "Chúng ta đứng phía sau nó không xa, hiểu không?" Anh biết em gái mình cố chấp như thế nào.

"Ừm." An Lâm gật đầu, từng bước từng bước đi đến nơi đặt vải trắng.

Cô ngồi xổm xuống, ngay khi cô lấy tinh thần đưa tay tính xác nhận, thì hai người cảnh sát đi từ đằng xa tới, nói với cảnh sát canh giữ hiện trường: "Người kia không là Kỷ Duẫn Phong, anh ta ở đây..."

"Lâm Lâm, đừng nhúc nhích!" An Diệu nghe được mấy chữ sau, liền xoay người chạy tới chỗ An Lâm, ý muốn ngăn không cho cô xốc tấm vải lên.

Nhưng mà, có một bóng dáng nhanh hơn anh, kịp thời chạy đến bên người An Lâm, ôm cô vào trong ngực, ôm cô, ngăn hình ảnh đầy máu me đập vào mắt cô.

"Em đang làm cái gì vậy hả? Thấy cái gì chưa? Sao cái tên An Diệu kia lại để em làm chuyện này kia chứ? Em không sao chứ? Hẳn là chưa thấy..."

An Lâm nghe thấy giọng nói này, vội vàng theo lồng ngực quen thuộc ngẩng đầu lên, "Duẫn Phong?" Anh không có việc gì? Anh đang ở bên cô...

"Em có ổn không?" Kỷ Duẫn Phong lo lắng nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô.

"Thật là anh sao?" Cô đưa tay ôm người anh thật chặt, mãi đến khi hương vị của anh ngập tràn trong hơi thở, lòng của cô mới dám lơi lỏng, nhưng cũng sợ hết thảy chỉ là ảo giác.

"Là anh, là anh." Anh vội vàng gật đầu.

Là anh, thật là anh! "Em đồng ý với anh, chúng ta sẽ yêu lại một lần nữa, sẽ cho anh một cơ hội, em cũng không giận hờn, không cáu kỉnh, sẽ bỏ cái nết hay trêu, anh đừng rời khỏi em, đừng rời khỏi em..." Cô kích động rơi nước mắt, sợ hình ảnh trước mắt này sẽ biến mất.

Sự bất lực của cô khiến Kỷ Duẫn Phong rất đau lòng.

"Lâm Lâm, thực xin lỗi." Anh cúi đầu nhìn cô trong lòng, áy náy nói khẽ, "Em yên tâm, tuyệt đối anh sẽ không rời khỏi em."

Nghe thấy lời cam đoan của anh, cô cười, ánh mắt vừa khép, thì rơi vào bóng tối.

"Lâm Lâm!"

An Diệu nắm chặt tay, ánh mắt lạnh thấu xương nhìn chằm chằm mấy tên cảnh sát này, "Sao các người lại hồ đồ bảo chúng tôi đến nhận thi thể này?"

Sự tình diễn ra thế này, anh cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

May mắn là thằng nhóc này có mệnh lớn, bằng không An Lâm...

Kỷ Duẫn Phong là hạnh phúc của An Lâm, An Lâm là cô em gái anh thương yêu nhất, mặc kệ hai người đàn ông bọn họ làm gì chăng nữa, đều không quan trọng bằng hạnh phúc của cô gái nhỏ.

"Anh An, thật sự xin lỗi, chúng tôi thật sự không nghĩ đến chuyện tên bắt cóc trộm xe của anh Kỷ." Cảnh sát thẳng thắn xin lỗi anh.

"Đừng làm khó người khác nữa." Khúc Viện Cảnh kéo kéo cánh tay An Diệu, cười cười với nhóm cảnh sát, để bọn họ rời đi.

"Nếu không phải là bọn họ, anh có cần đưa xe cho thằng nhóc kia, còn bản thân thì đứng đây thổi gió không?" Mặt anh lạnh lùng, không vui nói.

Bây giờ bụng anh là một lò lửa, thật không biết nên phát tiết thế nào.

Liếc mắt nhìn chiếc xe phía sau một cái, Khúc Viện Cảnh ôm eo chồng mình, làm nũng với anh, "Ông xã, có anh bên cạnh, em rất hạnh phúc đó!"

"Có phải em muốn dời sự chú ý của anh phải không?" Bằng không anh thật có ý muốn kéo tên họ Kỷ kia xuống xe dập cho một trận.

Khúc Viện Cảnh nhịn không được cười khẽ. Người đàn ông ấu trĩ nóng nảy đã trở lại, theo ý cô, anh với Kỷ Duẫn Phong vốn chẳng phải cừu địch, bọn họ rất thích hợp tay trong tay cùng nhau đi đến nhà trẻ.

Bên trong xe, Kỷ Duẫn Phong nhìn hai người ôm nhau ngoài xe, nở nụ cười nhẹ nhàng, đồng thời anh cũng ôm cô gái trong lòng thật chặt, hơn nữa, dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán của cô .

Trước khi xe cứu thương tới, nhân viên y tế đã đến kiểm tra cho cô, nói chỉ là cảm xúc của cô kích động quá mức, nghỉ ngơi một lúc sẽ không có việc gì.

Sau đó, Khúc Viện Cảnh bảo anh ôm An Lâm lên xe An Diệu, cũng muốn An Diệu lái xe rời khỏi hiện trường, để An Lâm nghỉ ngơi trên xe cho khỏe.

Không ngờ bọn anh tranh đấu với nhau cả đời, thế nhưng lại hoàn toàn thua vào tay một người con gái, thật sự là không thể tưởng tượng được.

Cười khẽ một tiếng, Kỷ Duẫn Phong cúi đầu nhìn cô gái đang nằm trong ngực anh, bất ngờ bắt gặp đôi mắt xinh đẹp đang rưng rưng lệ.

"Đừng nữa khóc, được không?" Anh bị nước mắt của cô mấy ngày nay dọa cho choáng váng.

"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Rõ ràng người kia an toàn ở trong này, vì sao lại muốn dọa cô chứ?

Ai! Chuyện nói ra dài dòng lắm.

"Anh chỉ muốn xuống xe đi lấy chiếc nhẫn đã đặt trước đó vài ngày, không ngờ được là xe bị trộm, sau này mới biết được có tên cướp ngân hàng gần đó, đả thương người, tên cướp bị mấy người đuổi theo phía sau, nhìn thấy xe anh dựng bên đường, hắn ta liền trực tiếp lái đi."

"Sau đó, tên cướp vì quá khẩn trương, nên mới xảy ra va chạm với xe container, bởi vì mọi chuyện diễn ra quá bất ngờ, nên cảnh sát bên đó chưa kịp gửi thông tin, coi thành hai vụ án mà xử lý, ầm ĩ đến khi anh đến đồn công an gần đấy báo án, mới vội vàng chạy tới, vừa khéo thấy em... Haiz! May mà kịp ngăn em lại."

Sau khi nghe xong, An Lâm cúi đầu không nói một câu, trong lòng vẫn còn run sợ, không cách nào bình ổn tâm trạng được.

Khi đó, tuy cô luôn miệng đảm bảo với anh hai, nhưng thực ra cô không dám ôm hi vọng, lúc ấy, trong lòng rất hối hận, giận chính mình không chịu tha thứ cho anh ấy sớm hơn, hòa hợp với Kỷ Duẫn Phong sớm một chút, thì sẽ không có chuyện gì xảy ra.

Khoảng khắc ấy, cô mới biết bản thân vốn không thể không có anh.

Thì ra yêu một người chính là như vậy một chuyện như vậy, mặc kệ cô có trốn thế nào, trốn thế nào chăng nữa, vẫn quan tâm anh như cũ, trốn không thoát, đời này bọn họ không thể chạy được rồi.

"Em làm sao vậy?" Thấy cô không nói gì, Kỷ Duẫn Phong nhẹ nâng mặt cô lên, "Thực xin lỗi, để em phải lo lắng, sau này nhất định anh sẽ cẩn thận, sẽ không tùy tiện để xe ven đường nữa... Nhưng mà, em vẫn chưa thấy gì đáng sợ chứ?"

Cô lắc đầu, "Chưa." Anh kịp thời ngăn cản cô, cho nên cái gì cô cũng chưa thấy.

"Không tồi." Anh thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Thấy anh lo lắng như thế, nội tâm đang hoảng loạn của An Lâm dần bình ổn lại, tựa đầu lên đôi vai vững vàng, bình thản mà an tường, đó chính là loại cảm giác an tâm.

Tay cô ôm thật chặt eo anh, biết bản thân không thể rời khỏi người đàn ông này. "Rốt cuộc anh có yêu em thật lòng không?"

"Đương nhiên là thật, là vì quá yêu em, nên mới hối hận ngừng, tự giận bản thân quá đáng, để em phải đau lòng, sau này sẽ không, nhất định sẽ không như thế nữa!"

"Đây là anh nói đó nha, nếu như gạt em nữa, anh nhất định sẽ phải làm người xa lạ cả đời đấy." Nếu phát sinh loại chuyện như thế này nữa, cô vẫn sẽ yêu anh, nhưng sẽ tuyệt đối không tha thứ cho anh một lần nữa.

"Sẽ không đâu." Kỷ Duẫn Phong kiên quyết nói, "Anh ghét nhất em bảo anh là người xa lạ, sau này không cho em gọi anh như vậy nữa, càng không được nói trước mặt người yêu cũ của em!"

An Lâm sửng sốt. Không ngờ anh còn nhớ chuyện lúc đó.

"Keo kiệt." rốt cục cô cũng có khí lực cười nhẹ ra tiếng.

"Anh cứ keo kiệt đấy." Đối mặt với tình cảm, ai mà rộng rãi cho nổi?

Nước mắt không nhịn được lại chảy xuống như trước, tay An Lâm bám vào cổ Kỷ Duẫn Phong, nhẹ nhàng sát vào lòng anh, cảm nhận tiếng tim đập và nhiệt độ cơ thể của anh.

Người đàn ông này thật đáng giận!

Nhưng nếu mất đi anh, cô phải làm thế nào để sống tiếp đây?

"Được rồi, không có việc gì rồi." Kỷ Duẫn Phong nhốt chặt cô vào lòng, thả lỏng cười.

Cô tức giận! Giận bản thân yêu quá sâu đậm, giận anh dễ dàng nắm giữ suy nghĩ của cô trong tay.

"Được rồi, ngàn vạn lần xin lỗi em, xin em đừng khóc nữa, bây giờ tiêu hóa lời xin lỗi của anh mới là điểm quan trọng." Anh lại nhẹ giọng dỗ dành.

Nghe vậy, cô lau nước mắt, sau đó ngẩng đầu nhìn anh.

"Anh với chị hai..." Không phải ngày trước hai người bọn họ suýt nữa thì cưới nhau sao?

"Tiểu Viện chỉ như em gái anh thôi, tựa như em với An Diệu vậy, anh đứng trên lập trường anh trai mà thương yêu em ấy." Điểm này anh đã biết từ sớm, nhưng chỉ là không muốn “nhận thua” mà thôi.

"Nhưng lúc đó anh nói với anh hai không phải là ý này mà." Bởi vì nó mà cô mới phát hỏa.

"Đó là bởi vì người anh đối mặt là An Diệu, bọn anh đấu nhau lâu như vậy, anh chưa thắng anh ta lần nào, cho nên mới ngu muội, nói ra những lời quá đáng này, dù sao thì An Diệu cướp em gái anh, anh cũng cướp em gái anh ta, như vậy mới công bằng, đúng chứ?"

"Lúc đó anh không nói là em gái, mà là VỊ HÔN THÊ." Cô nghe rất rõ ràng.

Ai, con gái mà vùng lên thì ai cũng nhanh trí thế, trí nhớ tốt như vậy sao?

"Bởi vì anh ta là An Diệu mà, nếu anh không nói vị hôn thê, đối với anh ta mà nói là hoàn toàn không có lực sát thương." Nếu hỏa lực không đủ, chẳng thà không bắn còn hơn.

"Duẫn Phong, anh ấy là anh trai của em..." sau này bọn họ cứ đấu suốt vậy sao?

"Anh hiểu. Chính vì hiểu nên anh biết cuộc sống sau này chắc chắn sẽ không được sống tốt, ít nhất muốn qua cửa của người anh này cũng đã rất khó khăn rồi." Huống chi cô còn có nhiều người anh như vậy, ai! Anh thật sự là mệnh khổ mà.

"Anh hai có nói, nếu chúng ta yêu thương nhau, thì có thể không cần để ý đến cảm thụ của anh ấy."

"Thật sự?" Vậy thì tốt quá...

"Nói lại lần nữa, anh ấy là anh trai của em, anh đừng làm gì anh ấy đấy nhá!" Cô trừng mắt, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt mừng thầm của anh. "Anh ấy có nói, anh phải gọi anh ấy là anh hai giống em, về điểm này thì anh ấy sẽ không chịu nhường đâu."

"Anh biết rồi." Tên An Diệu này sẽ không để anh sống quá tốt đâu, anh chuẩn bị tâm lý rồi. Mà ngoài cửa xe, An Diệu phóng ánh mắt cười như không cười tới, trúng vào sự thất bại của anh lúc này.

Ai! Trước tiên có thể thanh minh không? Anh là bại bởi An Lâm, chứ không phải là An Diệu!

"Còn có một việc..." An Lâm hạ mi ấp úng nói.

"Ớt nhỏ đúng không?" Kỷ Duẫn Phong đại khái đoán được cô muốn nói tới cái gì. Cô dám hào phóng đưa con mèo anh tặng cho người khác.

Cô gật gật đầu, "Anh yên tâm, chị hai nói người kia dễ nói chuyện lắm, chỉ cần em muốn ôm ớt nhỏ về, anh ấy nhất định sẽ đồng ý."

"Là sao?" Trong ấn tượng, anh dễ nói chuyện vậy sao?

"Ừa, để ngày mai em nhờ chị hai đi nói với anh ấy một tiếng, chắc anh ấy không làm em khó xử đâu."

Trên mặt Kỷ Duẫn Phong hiện lên một chút ý vị thâm trường cười, "Vậy là tốt rồi."

Kỳ quái, cô cảm thấy nụ cười của anh là lạ."Anh đang tức giận à? Giận em chưa có sự cho phép của anh mà ôm ớt nhỏ cho người ta?"

"Anh không nên tức giận sao?" Ớt nhỏ có thể gọi là mèo đính ước của họ mà.

"Là anh khiến em giận trước đo." Bằng không cô sẽ không làm như vậy.

"Được rồi, đều là anh sai." Anh ôm hết lên người được chưa?

Hưm, anh càng nói như vậy, cô lại càng chột dạ."Anh đừng nóng giận nhé." Sao hai tuyến nhân vật thay đổi nhanh vậy?

"Đương nhiên có thể không nóng giận." Anh cũng không phải tuýp người không biết thỏa hiệp, tiếp theo, anh lấy một chiếc nhẫn kim cương trong túi ra, "Đeo nó, anh sẽ tha thứ cho em."

Nhìn chiếc nhẫn kim cương lóe lên ánh sáng bàng bạc, mắt An Lâm như có một tầng ánh dương mờ bao kín lại.

"Trước khi qua cửa các anh em, thì phải qua cửa của em trước đã." Anh đưa nhẫn tới trước mặt cô, "Bó hoa trên xe của anh rồi, bây giờ trên người anh chỉ còn sót lại chiếc nhẫn này thôi, nhưng mà, may mà nhẫn vẫn còn. Em có đồng ý gả cho anh không?"

"Em..."

"Em vẫn còn lo lắng à? Chẳng lẽ đến bây giờ em vẫn không tin anh?"

"Anh hai vẫn chưa tha thứ cho anh." Bởi vì lần trước anh hơi quá đáng.

"Nếu cả đời anh ấy không tha thứ anh, chúng ta cũng cả đời không kết hôn à?" Chuyện này rất nghiêm trọng nhé.

"Anh ấy sẽ không..."

"Anh ấy sẽ." Nếu là người khác thì còn đường sống, vấn đề anh là Kỷ Duẫn Phong, là kẻ thù An Diệu thống hận nhất.

"Rốt cuộc anh với anh hai kết thù gì vậy, vì sao hai người vừa thấy mặt nhau là giống như thấy thiên cừu đại hận vậy?" Có thù hận gì mà đấu cả đời chứ?

"Chẳng qua là anh lấy cậu ta..." Ngẫm lại, Kỷ Duẫn Phong vẫn là quyết định im miệng, An Lâm là em gái An Diệu, loại chuyện này vẫn không nên nói ra thì tốt hơn.

"Lấy cái gì của anh ấy?" Cô hỏi, cho rằng chỉ cần hiểu ngọn nguồn, một ngày nào đó có thể hóa giải khúc mắc của hai người đàn ông bọn họ.

"Không có gì, chuyện xảy ra lâu quá rồi, anh quên mất." Kỷ Duẫn Phong chỉ nói một câu.

Khi đó anh chỉ nói địa chỉ chỗ An Diệu thuê cho một tên đồng tính luyến ái đang mến mộ An Diệu nghe, ai biết tên kia kéo thêm mấy người nữa tới suýt nữa là cường bạo bạn An Diệu luôn.

Sau đó anh có nhận lỗi mà, nhưng mà An Diệu không chịu nhận chứ bộ!

Người đàn ông này thật nhỏ mọn, chẳng qua anh ta chỉ là "xém chút" bị cường bạo thôi mà, đâu phải là bị thật đâu chứ.

"Nhưng mà..." An Lâm vẫn muốn biết, cũng cảm thấy bản thân nên biết.

"Lâm Lâm, anh muốn hôn em." Kỷ Duẫn Phong đột nhiên yêu cầu như thế.

"Gì?" Quả nhiên sự chú ý của cô bị dời đi, nhưng thập phần khẩn trương.