Vương Tử Dụ đưa An Lâm xuống dưới lầu.
"Trong lòng thoải mái hơn chưa?" Anh nhìn hai mắt sưng đỏ của cô."Ừm." Khóc
lớn một trận, quả nhiên rất có ích, "Anh yên tâm đi, em không phải dạng
phụ nữ lấy cái chết để đe dọa đâu, em rất mạnh mẽ."
"Anh
biết." Vương Tử Dụ gật gật đầu, "Từng có một cô bé cổ vũ anh, cô ấy muốn phải dụng tâm với người kia, vì phần cảm tình đó mà cố lên, người con
gái phải nói ra mấy chuyện này, mới có thể khiến người khác yên tâm?" Ít nhất cô cũng biết bản thân muốn cái gì.
"Anh còn nhớ rõ
chuyện này à." Đã thật lâu rồi, ngẫm lại, thời gian cũng trôi qua thật
mau."Bởi vì em nói sẽ gặp gỡ một người ưu tú hơn anh, nên anh mới yên
lòng." Không ngờ cô vẫn đau khổ vì chuyện tình cảm, dường như chỉ cần là người đều chạy không khỏi cửa ải này.
"Những lời này là vì để anh yên tâm, trên đời này, muốn tìm một người ưu tú hơn anh thật không dễ dàng." Cô cười tươi.
"Em đang khích lệ anh sao?" Cô càng nói càng cố chứng tỏ bản thân không
sao, "Chỉ là, những lời này tốt nhất đừng để người trong lòng em nghe
nhé."
"Tử Dụ, hạnh phúc thoạt nhìn rất đơn giản, thực ra rất khó đúng không? Em có nên ôm hi vọng không?" Cô rất sợ lại thất vọng.
Anh lắc đầu, "Anh không biết, em có muốn hỏi anh ta cho rõ ràng không?" Cả
người anh đều nổi da gà do người đàn ông đứng cách đó không xa phóng mắt tới.
"Hỏi anh ta?" Cô chỉ có thể cười khổ.
"Không ngờ người trong lòng em lại là Kỷ Duẫn Phong, " Thật khiến cho người ta bất ngờ. "Khó trách làm nên một trận sóng to gió lớn."
"Anh cũng biết anh ta à?" Nhưng ngẫm lại, Vương Tử Dụ là nhà thiết kế trang
sức nổi danh do An Diệu đào tạo ra, còn Kỷ Duẫn Phong lãnh đạo Vân Nhã
lại thêm Qùy Thánh Tư là kình địch lớn nhất của An Trạc, như vậy anh ấy
biết Kỷ Duẫn Phong cũng không lạ gì, nhưng mà, "Làm sao anh biết là..."
Trong lòng cô nổi lên một dấu chấm hỏi.
"Vừa nãy em hỏi anh
có nên ôm hi vọng không, anh không cách nào trả lời em được, chỉ có anh
ta mới có thể." Anh nói xong, trực tiếp chỉ người cách đó không xa.
Die.kndagn,le;quny..do.>n
"Hả?" Cô một mặt nghi vấn, vẫn quay đầu lại theo hướng anh chỉ, "Duẫn Phong?"
"Tiểu tử này không tệ." Có thể trở thành kình địch của An Diệu, đã không phải “ưu tú” bình thường có thể hình dung, nhưng mà, An Lâm yêu Kỷ Duẫn
Phong, như vậy...
Thời gian này, nhà họ An hẳn là rất náo nhiệt?
"Lâm Lâm." Kỷ Duẫn Phong đi tới gần bọn họ. Anh đã không thể nhịn được nữa,
không ngờ cô lại thân mật đứng cùng một chỗ với người đàn ông khác.
"Anh… sao anh lại biết tôi ở đây?" Rõ ràng cô chỉ nói cho... "Là chị hai?"
Khó trách cô vừa muốn ra khỏi nhà thì chị hai lại quan tâm hỏi cô muốn
đi đâu, ngay cả địa chỉ cũng phải hỏi rõ ràng, thì ra chị quan tâm cô là để báo cáo. =.=”
Nói như vậy, chị dâu cũng biết chuyện cô với Kỷ Duẫn Phong rồi hả?
"Chuyện này không quan trọng." Điểm quan trọng là anh với cô phải giải thích rõ ràng, nhưng mà, bây giờ lại có một vấn đề phải giải quyết ngay, "Anh ta là ai vậy? Sao em lại đến tìm anh ta?"
"Anh ấy là ai vậy
mắc mớ gì đến anh? Tôi mới muốn hỏi anh là ai đấy!" Rõ ràng là bản thân
rất nhớ anh, nhưng vừa thấy anh đến, lửa giận của cô lại bùng lên.
"Lâm Lâm..." Sao cô lại nhẫn tâm nói ra mấy lời đó?
An Lâm lui hai bước, lui ra phía sau Vương Tử Dụ.
"Chào anh." Vương Tử Dụ cũng thuận tay che cho cô trước Kỷ Duẫn Phong, "Bạn gái tôi nói không biết anh."
"Bạn gái? Tôi mới là bạn trai của cô ấy!" Kỷ Duẫn Phong giận dữ hét. Đáng
giận, mới vài ngày, vị trí này đã đổi người ngồi rồi sao?
"Ấy chết, nói quá nhanh rồi." Vương Tử Dụ ân hận cải chính, "Tôi là bạn trai cũ của cô ấy."
"Cái gì? Sao em lại tới tìm bạn trai cũ để tố khổ??" Kỷ Duẫn Phong hoàn toàn bị chọc giận.
"Này, người xa lạ, sao anh quản nhiều quá vậy?" An Lâm quay đầu, không nhìn thẳng vào đôi mắt anh.
"Đừng gọi anh là người xa lạ!"
"Tôi đã nói sẽ quên anh không còn một mảnh, như vậy, anh không phải là người xa lạ chứ là gì?" Tuy rằng nói như vậy, nhưng nước mắt như muốn trào
ra.
"Em qua đây." Anh đưa tay An Lâm nhẹ nhàng kéo một cái,
kéo cô vào lòng, "Theo anh, chúng ta phải nói chuyện một lần mới được."
"Buông tôi ra!" Cô không muốn thỏa hiệp, "Chúng ta còn cái gì mà nói chứ? Anh
muốn đến khoe bản thân lợi hại, lợi dụng tôi khiến anh trai tôi phải ăn
nói khép nép với anh sao?"
"Chỉ là nói dỗi thôi."
"Cũng là lời nói thật." Cô phản bác.
"Không phải!" Kỷ Duẫn Phong vừa nỗ lực kiềm chế cô bạn gái trong lòng, vừa dè
dặt cẩn trọng không để cô bị thương. Tình huông này, Vương Tử Dụ nhìn
thấy hết, vì thế rộng rãi lui ra phía sau hai bước, để bọn họ ầm ĩ với
nhau một trận.
"Mặc kệ có phải hay không, dù sao tôi với anh cũng chẳng còn tí liên quan nào cả, ngay cả mèo tôi cũng tặng người ta
rồi, quyết tâm như vậy cũng đủ khiến tôi..."
"Anh yêu em, là thật." Kỷ Duẫn Phong hạ một liều thuốc mạnh.
Quả nhiên, cô gái trong ngực anh yên tĩnh hơn.
Nước trong mắt An Lâm cuối cùng vẫn lăn xuống, "Đây là cách anh yêu em sao?
Anh khiến người nhà em vì em mà chịu ủy khuất, lúc này nói ra câu đó,
anh không thấy đã quá muộn rồi sao?"
"Anh nói rồi, đều là
nói dỗi thôi." Anh cũng giận chính mình, "Thực ra khi đó, anh muốn xin
An Diệu giao em gái của anh ta cho anh, chẳng qua anh dùng từ ngữ không
thích đáng, giọng điệu cũng không đúng..."
Đâu chỉ không thích đáng! "Anh tránh ra đi, em không muốn có quan hệ gì với anh nữa, chúng ta kết thúc!"
"Lâm Lâm..."
"Đừng gọi em, em không biết anh, cũng tình nguyện chưa từng quen anh!" Cô bức bản thân nhẫn tâm đẩy anh ra.
"Em đang nói dỗi." Anh biết cô cũng yêu anh.
"Không, là em hạ quyết tâm." An Lâm kiên quyết nói, "Từ khi bắt đầu anh đã biết em là em gái của An Diệu, anh tiếp cận em, không phải là muốn lợi dụng
em để đả kích anh ấy sao? Bây giờ, anh thắng rồi, anh khiến em áy náy
với anh hai không ngừng, nếu không phải vì em, kiêu ngạo như anh ấy,
tuyệt đối sẽ không xin anh khoan dung, anh ấy là anh trai của em, anh có biết khi em đối mặt với tình huống ấy, bản thân khó xử như thế nào
không? Lúc này anh lại nói với em, lời này là dùng từ không thích đáng,
giọng điệu không đúng?"
"Lâm Lâm..." Kỷ Duẫn Phong thật
không biết nên đáp lại như thế nào, "Anh biết bây giờ có giải thích như
thế nào cũng không được, anh chỉ xin em nguôi giận, bình tĩnh một chút,
đừng vội vã phủ định tình cảm của chúng ta như vậy."
"Tình cảm?" Nếu anh thật sự coi trọng cuộc tình này như vậy, thì sẽ không làm tổn thương cô. "Cả ớt nhỏ em cũng tặng người ta rồi, từ nay về sau,
đoạn tình cảm này cũng theo đó mà kết thúc đi, đừng nói tình cảm với em
nữa, thứ đó anh đã dùng để tổn thương em và người nhà của em rồi.”
"Không phải." Anh chưa biết cô có tài năng nói chuyện như vậy, mà ngôn ngữ của bản thân lại vụng về đến đáng thương?
"An Lâm, bình tĩnh một chút." Vương Tử Dụ nghe cô nói tuyệt như vậy, nhịn
không được mở miệng, nhưng không khó phát hiện trong lời nói của cô hàm
chứa tình cảm với Kỷ Duẫn Phong biết bao.
"Em đã rất bình tĩnh rồi." Cô nâng tay lau nước mắt.
"Anh Kỷ à, tôi nghĩ hôm nay có nói đến đâu chăng nữa cũng không có kết quả,
hai người nên bình tĩnh nói chuyện đi." Vương Tử Dụ đưa ra đúng trọng
tâm đề nghị.
"Thì ra chuyện là như vậy." Lúc này bỗng nhiên xuất hiện tiếng nói khác.
"Anh sáu?" An Lâm nhìn người mới tới.
"Lâm Lâm, đi thôi." Anh tới đón cô về nhà, không ngờ lại được nghe chuyện này.
Khó trách mấy ngày nay cô em gái của anh rất lạ, chị dâu nhóm này cũng vậy, một đám muốn nói lại thôi.
"Không, Lâm Lâm, anh còn chưa nói xong..." Trong lòng Kỷ Duẫn Phong mười phần
sốt ruột, nếu lần này để An Lâm rời đi, lần sau gặp lại không biết đến
lúc nào, thứ anh sợ nhất bây giờ là thời gian, cái đáng sợ của thời gian là dễ dàng phân hoá tình cảm, anh không thể chịu đựng sự phập phồng lo
lắng khi mỗi ngày trôi qua.
"Có chuyện gì thì nói với tôi
đi." An Dư nắm lấy cổ áo Kỷ Duẫn Phong, sau khi nhẹ giọng nói xong,
thẳng tay đấm xuống mặt anh.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngẩn người.
Vương Tử Dụ cực kì kinh ngạc, đây là người con trai cuối cùng không có ảm
giác tồn tại của nhà họ An sao? Sức bùng nổ của anh ta đã kinh
người như thế, vậy thì mấy người anh trai ở trên khỏi phải bàn tới, Kỷ
Duẫn Phong hẳn là may mắn khi tới đón An Lâm chỉ có một mình An Dư.
"Anh sáu!" An Lâm kinh ngạc nhìn tình huống ở hiện trường, từ nhỏ tới lớn, lần đầu tiên thấy An Dư đánh người.
An Dư vẫy vẫy tay. Lực của quyền này quá mạnh, nắm tay của anh có chút đau.
Mùi máu tươi theo khóe miệng tràn ra, Kỷ Duẫn Phong đứng vững vàng lại, sau mới lau tơ máu bên môi đi.
"Một quyền này là vì Lâm Lâm." An Dư đưa tay nắm lấy tay An Lâm, "Còn phần của anh hai, vẫn nên để anh ấy tự tính với anh."
Kỷ Duẫn Phong cười nhạt, không đánh trả, chỉ nhìn về phía An Lâm, "Thật sự kết thúc sao? Em thật sự cam tâm cứ như vậy mà kết thúc?" Một quyền này là anh nên chịu, anh không oán, nhưng đoạn cảm tình này kết thúc như
vậy, người anh có thể oán vẫn chỉ có bản thân.
Nhìn mặt anh
bị thương, cô rất đau lòng, lại bức bản thân mở to đôi mắt ."Đúng, kết
thúc." Nói xong, cô lập tức ngồi vào xe theo An Dư.
Kỷ Duẫn Phong đứng tại chỗ, nặng nề thở dài, vẻ mặt khó nén sự bất lực.
"Như vậy đã buông?" Vương Tử Dụ nhìn chiếc xe chạy đi xa, đưa tay vỗ vai Kỷ
Duẫn Phong. Anh không muốn buông tha, nhưng phải làm sao?
"Đừng nhìn An Lâm cứng rắn, thực ra cô ấy rất dễ mềm lòng."
"Tôi biết." Anh làm sao có thể không biết chứ?
"Đã biết rồi, còn ở đây làm gì? ?" Vương Tử Dụ khinh bỉ anh một phen, "Mau đi đi."
"Anh..." Kỷ Duẫn Phong nhìn anh ta, không rõ vì sao anh ta lại giúp bản thân,
nhưng mà, người này... "Là anh à?" Vừa rồi không nhìn kĩ, lúc này mới
nhận ra.
Người đàn ông trước mắt dĩ nhiên là cấp dưới xuất
sắc của An Diệu, nhà thiết kế trụ cột của Quỳ Thánh Tư, lần phát biểu
cho ý tưởng thiết kế cảm động đó anh cũng có đi, cho nên đã gặp qua anh
ta, nhưng chưa bao giờ nói chuyện.
"A, không ngờ anh lại nhận ra tôi." Vương Tử Dụ không biết bản thân có nên đắc ý một chút hay không.
"Tôi không có thời gian nói chuyện vô nghĩa với anh." Kỷ Duẫn Phong lạnh lùng nói.
Nói vậy anh ta là em rể tương lai mà An Diệu nhìn trúng? Nghĩ đến đây, anh lại một bụng hỏa.
An Lâm có thể fall in love với gã này? Đáng giận!
"Ông xã." Dương Tuyền Tuyền bước ra, ôm eo Vương Tử Dụ.
Cô vốn nghi hoặc vì sao Vương Tử Dụ đưa An Lâm xuống lầu lâu như vậy, vì
thế xuống xem thử, vừa vặn thấy màn đánh người của An Dư, bởi vì khi đó
tình huống rất hỗn loạn, cô không tiện đạp thêm một cước, cho nên bây
giờ mới hiện thân.
"Anh còn tưởng em sẽ lao ra chứ, may mà không có." Bằng không hiện trường nhất định sẽ càng hỗn loạn.
"Cái kia..." Cô nhìn về hướng chiếc xe rời đi, "Người vừa rồi là anh nhỏ của An Lâm à?" Cô từng quá coi thường anh ta.
"Nếu anh không nhìn lầm, hẳn là vậy."
"Đứng đắn một chút." Cô híp mắt cười mắng.
Một bên Kỷ Duẫn Phong thấy thế, chỉ cười nhẹ, sau đó xoay người rời đi.
Vừa rồi ăn dấm chua thật đúng là oan uổng.
Lên xe, anh cầm lấy di động, gửi tin nhắn, hi vọng ông trời có thể cho anh
thêm một vận may! Anh hãm quá sâu, chỉ mong An Lâm có thể giải cứu anh
nhanh một chút!
An Dư tay trái nắm tay lái, tay phải khẽ xoay xoay.
Lâu lắm không đánh người, các đốt tay đều cứng ngắc, mới vung một quyền
thôi mà các khớp ngón tay đau thấu xương. An Lâm phát hiện động tác của
anh, "Sao anh lại ra tay mạnh như vậy?" Cái quyền đó khiến Kỷ Duẫn Phong đau đến mấy ngày đấy.
"Em đau lòng rồi hả ?" Anh cười khẽ, thả tay phải lại tay lái.
"Em đau lòng cái gì? Anh ta bị vậy đáng lắm." Cô chột dạ nói.
"Anh muốn hỏi, em đau lòng cho tay đau của anh à? Anh không nhắc đến ai hết." Là cô không đánh đã khai.
Nghe vậy, cô nheo mắt lại, "Lúc nào thì anh đã giống với các anh trên rồi hả?" Nói chuyện quanh co lòng vòng.
An Dư cười cười, "Anh ta không đánh lại." Được lắm, xem ra kỷ Duẫn Phong cũng thừa nhận tất cả sai lầm rồi?
"Nếu anh ta dám đánh lại, nhất định em sẽ không tha cho anh ta đâu." Anh ta
đã chọc An Diệu, nếu lại đả thương An Dư, nhất định cô sẽ trở mặt.
"Nói như vậy, em đã tha thứ cho anh ta rồi hả?"
"Anh... sao anh thích bắt bẻ em quá vậy hả?" Thật đáng ghét mà.
"Em tha thứ cho anh ta, ngược lại là anh ta bắt đầu đau khổ thì có." Anh chân thành thương tiếc cho Kỷ Duẫn Phong.
"Có ý gì? Có thể nói nói rõ một chút hay không?"
"Mấy anh trai em dễ ứng phó lắm à." Một người lại một người.
"Nói như anh không phải anh trai em í." Anh sáu đã quên bản thân cũng là một trong những anh trai của cô sao?
"Vừa rồi em cũng thấy, anh không có lực sát thương mà??" Gần đưa một quyền lên, anh cũng lười dùng lực.
"Anh lo lắng thay anh ta làm chi? Anh ta đã không còn cơ hội..."
"Thực ra em rất vui khi anh ta tìm em giải thích chứ gì?" An Dư nhìn ra, dù
sao cũng là em gái anh yêu thương, một tia biểu cảm biến hóa không lừa
được anh.
"Em không thèm." Cô phủ nhận.
"Ánh mắt của em vừa đỏ vừa sưng, chứng tỏ trước khi anh ta xuất hiện em khóc rất nhiều, nhưng mà sau khi bước lên xe, chẳng những không khóc lóc, ngược
lại còn có tâm tranh cãi với anh, chứng tỏ tâm tình của em tốt hơn
nhiều."
"Đã khóc xong đương nhiên tâm tình phải tốt hơn." An Lâm vẫn phủ nhận, tuy rằng biến hóa như vậy, chính cô cũng phát giác.
"Em khóc là vì.. em quá yêu anh ta." Dừng lại trước đèn đỏ, An Dư quay đầu
nhìn cô, "Anh ta không đánh trả, chịu nhận một quyền kia của anh, là vì
anh ta tự biết đuối lý, bởi vì em trong lòng anh ta rất quan trọng, anh
ta muốn quay lại với em, nếu anh lại vung thêm vài quyền, chắc chắn anh ta sẽ không phản kháng."