Giới thiệu
Đời trước, Tịch Tuế cưới sai người.
Cho đến khi tình nhân vác bụng bầu đến tận cửa, cô mới biết mình bị chồng lợi dụng, rơi vào kết cục tan nhà nát cửa.
Trước khi cô nhắm mắt, chỉ có cậu cả mắc bệnh tự kỷ nhà họ Quý là không chút do dự xông vào đám cháy, dùng cả thân mình che chắn cho cô, đến mức bị thương đầy người, ôm chặt cô vào trong lòng dỗ dành: “Tuế Tuế, đừng sợ.”
Sau khi sống lại, Tịch Tuế nhất quyết kết hôn với Quý Vân Tu.
Tịch Tuế muốn báo đáp ân nhân, nhưng người nọ lại bám lấy cô không buông.
Vấn đề là, cô hoàn toàn không thể từ chối!
Đêm nọ, ông xã cởi hai cúc áo sơ mi, để lộ xương quai xanh gợi cảm, dùng đôi mắt trong veo nhìn cô, “Tuế Tuế, anh hôn cái nào.”
Tịch Tuế: Khoan —
Anh Quý, anh mắc bệnh tự kỉ thật đấy à?
**
Nhiều năm về trước, lúc ở lễ tang với trời mưa mây mù dày đặc, cô bé Tịch Tuế thắt tóc hai bím nhào vào trong lòng Quý Vân Tu, cho anh hai viên kẹo, cũng trở thành ánh sáng duy nhất của đời anh.
Từ đó, cả đời Quý Vân Tu chỉ ước: Cầu cho Tuế Tuế bình an hạnh phúc.
**
Khi mọi người lớn trong nhà lo lắng khi nào hai người mới chính thức kết hôn, thì Tuế Tuế đã trưng ra tờ giấy kết quả khám thai.
Nam chính đúng là mắc bệnh tự kỉ (*), nhưng học hỏi rất nhanh!
Nam nữ chính đều sạch