Với cái giọng điệu anh bình tĩnh như thế, nếu không giấu được lỗ tai đang đỏ lên thì xém chút nữa Tịch Tuế đã tin rồi!

Cô vươn tay nhéo lấy lỗ tai Quý Vân Tu, “Anh nghĩ cái gì đó hả? Sao lỗ tai anh lại đỏ như vậy?”

Quý Vân Tu lắc đầu, càng cúi xuống thấp hơn, cố ý né tránh ánh mắt dò xét của cô.

Cô thì không ngừng khom lưng, cố tình nhìn anh chằm chằm.

Đột nhiên Quý Vân Tu vươn tay ra, ôm cô đứng lên, lập tức đi vào phòng tắm.

“Này này này, em chỉ đùa chút thôi mà, chứ em đâu có muốn đi tắm thật đâu!” Tịch Tuế hoàn hồn lại, vội vàng vỗ lên vai anh.

Nghe cô nói thế, bỗng nhiên Quý Vân Tu dừng chân, nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, không nói lời nào.

Nhìn mãi đến khi cô chột dạ mới thôi.

Cô nhận ra sai lầm của mình, yên lặng giơ tay ra, “Được rồi, lúc nãy là em đùa anh, em xin lỗi.”

Quý Vân Tu đưa cô về lại sô pha, Tịch Tuế nhanh tay nắm lấy vạt áo anh, “Anh giận à?”

Cô kéo lấy không buông, Quý Vân Tu không bỏ ra nhưng vẫn không chịu ngồi bên cạnh cô, tự anh kéo ghế đẩu qua ngồi xuống, đưa lưng về phía cô.

“Lúc nãy em chỉ tâm sự với anh thôi mà, anh đừng giận.” Tịch Tuế đổi tay, nắm lấy áo khoác anh, “Đừng giận nữa được không?”

Quý Vân Tu cúi đầu, chỉ che lỗ tai lại.

Tịch Tuế thử chọc sau lưng anh, hai ba cái, kết quả đều không có phản ứng.

Thấy anh quyết tâm làm lơ, đột nhiên Tịch Tuế kéo tay trái của anh ra, nhanh chóng hôn lên gương mặt anh, kề sát bên tai anh, “Em xin lỗi như vậy được không?”

Lỗ tai của anh lại nhanh chóng đỏ lên lần nữa.

Tịch Tuế hết xoa rồi lại bóp, Quý Vân Tu không chống đỡ nổi nữa.

Khi cô cho rằng mình đã làm hết sức rồi thì cuối cùng Quý Vân Tu cũng phản kháng, xuất kích đè tay cô lại, nắm chặt.

“Tuế Tuế, em phải trả lời anh!”

“Được thôi, anh hỏi đi.”

Người đàn ông rất hùng hồn lúc nãy giờ đã giảm bớt uy nghiêm, trở về dáng vẻ ngoan ngoãn như thường ngày, lông mi dài cụp xuống, “Chúng ta… còn đính hôn không?”

Tịch Tuế nhìn xung quanh, trong ánh mắt thiết tha của anh, cô gật đầu, “Đương nhiên rồi, chắc chắn hôn lễ của chúng ta sẽ diễn ra đúng ngày!”

“Ừm ừm!” Có được câu trả lời chắc chắn, Quý Vân Tu cũng trịnh trọng gật đầu, ánh mắt anh kiên định, tràn ngập chờ mong.

Dù nói trong tình thế cấp bách như thế thì thật ra anh đều ghi nhớ rõ trong lòng.

Bởi vì lo lắng nên Quý Vân Tu không chịu về nhà, nhất quyết ở lại chung cư chăm cô.

Tịch Tuế không thể kháng cự lại với anh nên tuỳ ý cho anh ở lại.

Chỉ là, lúc sau cô phát hiện trong nhà có thêm một người nữa thì cũng có phiền phức.

Trong nhà có khăn lông dự phòng nên không cần phải lo, nhưng trước khi đi ngủ Quý Vân Tu nhất định phải đi tắm, tuy rằng bây giờ đi mua cũng kịp nhưng không sạch sẽ. Thế nên cô chỉ có thể làm phiền quản gia Quý gói áo ngủ và quần áo tắm rửa của Quý Vân Tu đem lại đây.

Khi quản gia Quý được phân phó thì ông ấy rất vội vã, dường như sợ cô đổi ý nên bảo ngay người mang hai cái va li đồ lớn đến.

Ai không biết chắc cũng tưởng là chuyển nhà rồi đấy….

Mấy thứ này thì dễ nhưng khi anh gội đầu tắm rửa xong thì lại theo dõi Tịch Tuế.

Tịch Tuế “mỏng manh yếu đuối” đành phải bỏ hạt dưa trong tay ra, “Thôi được rồi, em cũng phải đi tắm đây.”

Vừa dứt lời, người máy liền xuất hiện bên người cô, ôm cô vào phòng tắm.

“Quần áo em ở trong phòng… thôi để em đi lấy vậy.”

“Anh lấy cho em!”

“Thật không?”

“Ừm!” Anh chắc chắn.

Nhìn ánh mắt đơn giản đó của anh, Tịch Tuế muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng vẫn chỉ bảo anh lấy áo ngủ và quần ngủ.

Đồ được đưa đến, anh còn không quên nhắc lại lời dặn dò của bác sĩ, “Không được để dính nước nha!”

“Em biết rồi.”

“Một chút nước cũng không được!”

“Em biết rồi mà.”

“Không cần anh giúp thật hả?”

“Aaa! Quý Vân Tu, anh mau mau ra khỏi phòng tắm đi!”

Anh bị Tịch Tuế “đuổi ra” phòng tắm, nhưng vẫn canh giữ ở cửa, chuẩn bị chờ cô xin giúp đỡ.

Nhưng mà từ đầu đến cuối Tịch Tuế đều không có cần anh giúp đỡ gì, cùng lắm chỉ vì lo vết thương nên cô tắm chậm hơn mà thôi.

Chuẩn bị trước khi ngủ xong xuôi, Tịch Tuế bắt đầu thoải mái giao phòng bên cạnh cho anh, “Đêm nay anh ngủ ở phòng này nhé, em có quét dọn sạch sẽ rồi.”

Khi cô chuẩn bị giới thiệu đồ dùng trong phòng này cho Quý Vân Tu thì bỗng nhiên cô nhớ ra một vấn đề nghiêm trọng, “Một mình anh ngủ có được không?”

Anh lắc đầu.

Tịch Tuế: “Anh cảm thấy không quen khi ngủ ở chỗ xa lạ à?”

Anh tiếp tục lắc đầu.

“Là vì anh thấy nơi này lạ sao?”

Anh gật đầu.

Tịch Tuế gãi đầu.

Bình thường thấy anh rất quen thuộc chỗ này mà…

Có đôi khi cô không nhớ để đồ ở chỗ nào thì Quý Vân Tu đều nhớ rành rành.

Ai cũng có thói quen lạ giường nhưng Quý Vân Tu thì không thể ở lại một mình trong nơi xa lạ. Tịch Tuế không có cách nào kiểm chứng lời nói của anh có thật hay không, cô cũng chưa từng hoài nghi.

Cô lại bảo, “Chúng ta thường xuyên ở trong phòng khách nên chắc chắn anh quen với sô pha mà ha? Hay là anh ngủ ở sô pha nhé?”

“QAQ.” Quý Vân Tu không gật đầu cũng không phản bác, chỉ nhìn cô bằng ánh mắt vô tội, chờ cô sắp xếp nhưng không cam tâm tình tuyện.

Không được…

Cô không thể chịu nổi ánh mắt này, lúc đôi mắt này nhìn cô thì cô chỉ muốn đối xử tốt với anh mà thôi.

Tịch Tuế lưỡng lự, quay đầu nhìn vào phòng ngủ của mình, không nghĩ mà đã nói, “Hay là, chúng ta ngủ chung ha?”

Nói xong, mắt cô chớp chớp nhanh, tim đập mạnh.

Mà người đàn ông đứng trước mặt cô thì gật đầu…

Gật đầu!

Khi bị Quý Vân Tu chiếm nửa tổ ấm của mình, cô mới đột nhiên phát hiện ra: Có phải mình bị lừa rồi không?

Ngày hôm sau, Tịch Tuế bị Quý Vân Tu đánh thức!

Sáng sớm 7 giờ, Quý Vân Tu dậy dúng giờ sinh hoạt của anh, anh mặc quần áo rời giường, rửa mặt đánh răng rồi sau đó…

“Tuế Tuế –”

“Tuế Tuế, dậy thôi nào.”

Tịch Tuế che tai mình lại, định ngó lơ. Cô tốt bụng chia nửa giường cho anh thế mà không ngờ anh lại làm phiền giấc mộng đẹp của cô!

Quý Vân Tu kiên trì gọi cô dậy, cuối cùng Tịch Tuế không nhịn nổi nữa, đột nhiên xốc chăn ngồi dậy.

“Quý Vân Tu!”

“Anh đây.”

Nhìn gương mặt vô tội kia, cô nuốt cơn tức vào bụng, “Đừng kêu em, để em ngủ một lát nữa đã.”

Nói xong cô lại nằm xuống.

Sau đó, âm thanh bắt đầu vang lên.

“Không được ngủ nướng.”

“Tuế Tuế, không được ngủ nướng.”

Vào một lúc nào nó, anh vô cùng nghiêm khắc với vấn đề thời gian, ví dụ như chuyện thức dậy.

“A…” Tịch Tuế muốn khóc.

“Em đói rồi, anh làm bữa sáng trước đi rồi lại kêu em được không?”

“Ồ.” Nhận được mệnh lệnh, anh đứng dậy ngay lập tức, sau đó lại dặn dò như máy móc, “Tuế Tuế không được ngủ nướng.”

Tịch Tuế cố gắng mở mắt xua tay, “Biết rồi biết rồi, anh giải quyết vấn để bữa sáng xong đi, lát em dậy liền, em thay quần áo đã.”

Quý Vân Tu tin thật nên đi xuống lầu làm bữa sáng.

Mắt cô mệt mỏi, tiếp tục nằm trên giường ngủ ngon.

Ngoại trừ những ngày đi làm ra thì cô không muốn dậy sớm đâu!

*

Quý Nhan đến nhà họ Quý lấy tranh đúng như mọi ngày, nhưng lại bị quản gia Quý báo rằng, “Cậu chủ không có ở nhà, cậu ấy không về từ hôm qua đến giờ rồi ạ.”

“Sao cơ?” Chợt nghe, Quý Nhan cảm thấy hồi hộp trong lòng.

Những nghĩ lại nếu Quý Vân Tu có chuyện gì thì quản gia Quý không thể nào đứng bình tĩnh như vậy được.

Cô ổn định lại, hỏi: “Anh ấy đi đâu vậy?”

“Ở bên nhà cô Tịch rồi ạ.”

“Ồ~ Thì ra là vậy ha.” Quý Nhan nhướng mày, thả lỏng, “Vậy anh ấy có nói khi nào trở về không?”

Quản gia Quý lắc đầu, “Cái này tôi không chắc, cậu chủ và cô Tịch không nói rõ thời gian.”

Quý Nhan buồn rầu vỗ trán.

Anh cả của cô cũng vô lo quá rồi, trước khi đi cũng không nói cô câu nào, chắc là quên cả cô luôn rồi.

Quản gia Quý kịp thời đưa ra giải pháp: “Cô Quý Nhan đến lấy tranh à? Hay là cô gọi điện thoại cho cậu chủ hỏi xem, nếu đã chuẩn bị trước rồi thì cô có thể lấy trực tiếp, không cần đợi làm gì.”

“Vậy cũng đúng, để tôi liên hệ với anh ấy.”

Quý Nhan đứng ở đại sảnh gọi điện cho Quý Vân Tu, hai người nói vài câu, Quý Nhan có được sự đồng ý.

“Anh cả nói trước khi đi anh ấy đặt tranh ở cửa phòng vẽ tranh, mở cửa ra là có thể thấy được, còn nói chìa khoá giao cho quản gia anh ấy.”

“Đúng vậy.” Quản gia Quý gật đầu, lấy chìa khoá đưa cho cô ấy.

“Thật không biết phải nói rằng anh cả quá tin tưởng chúng ta rồi, lúc nãy anh ấy dặn là chỉ có thể lấy ở cửa, nếu tôi đi xung quanh thì anh ấy cũng không có biết được đâu.” Quý Nhan nhận chìa khoá còn nói đùa hai ba câu với quản gia Quý.

Quản gia Quý hiền từ, “Cậu chủ là người đơn giản ngây thơ, tất nhiên là tin tưởng chúng ta nên mới có thể yên tâm như vậy.”

Quý Nhan cầm chìa khoá lên lầu.

Bỗng nhiên Khương Thuỵ Vân từ nơi khác đi tới hỏi: “Nhan Nhan muốn vào phòng vẽ tranh của Vân Tu à? Không phải trước giờ Vân Tu không cho ai vào sao?”

“Bà chủ không biết thôi, bởi vì cô Tịch nên cậu chủ dần chuyển biến tốt đẹp hơn rồi, cũng không cố chấp như xưa nữa. Lúc nãy cậu chủ đã cho phép cô Quý Nhan vào phòng vẽ tranh rồi ạ.” Quản gia Quý nói đúng sự thật.

Khương Thuỵ Vân ngẩng đầu nhìn lên lầu 3, ánh mắt nặng nề.

“Vân Tu không về phải không?”

“Vâng, cậu chủ ở bên nhà cô Tịch, nói là muốn chăm sóc cô ấy.”

“Sao mọi người lại có thể chiều theo nó được, vốn Vân Tu cần phải có người chăm sóc, bây giờ Tuế Tuế bị thương lỡ hai đứa nó xảy ra chuyện gì thì sao?”

“Sao bà chủ biết cô Tịch bị thương?”

Khương Thuỵ Vân khẽ nhếch môi, dừng một chút, bà ta trả lời đại: “Không phải bên hội trường có người nhà ta à.”

“Vâng, cô Tịch bị thương nhẹ thôi không nặng lắm. Cậu chủ cũng vì thương cô Tịch nên mới ở lại đó, bà chủ không cần lo, cậu chủ đã có thể độc lập được rồi.”

Khương Thuỵ Vân vẫn lắc đầu, “Không được, tôi phải tự mình đi xem.”