Quý Hoài Tây không ngờ rằng, người anh ngốc nghếch của hắn còn biết giành lại người?

Còn gì mà…

Mang theo bên người?

Nói cái gì ngu ngốc vậy!

Khóe miệng Quý Hoài Tây hơi cong lên, ánh mắt u ám trào phúng, “Anh ơi, hay em đưa anh về nhà trước nhé, mình đừng làm phiền cô Tịch nữa.”

Nếu người khác nghe thấy điều này thì có lẽ sẽ đau buồn, có lẽ sẽ tức giận từ chối.

Nhưng Quý Vân Tu tự động che tai lại, không thích nghe, liền làm lơ hắn!

Tịch Tuế thấy anh như vậy thì trong đầu hiện ra bốn chữ “Nhu nhược đáng thương”…

Theo như cách nghĩ của Quý Vân Tu thì cô chính là người quan trọng với anh mà đúng không?

Thôi vậy, bất kể anh nói gì cô cũng đáp ứng cho anh.

Trên thực tế thì Tịch Tuế cũng làm như thế thật.

“Không thể mang em theo bên người anh được, nhưng mà em có thể mời anh đi ăn tối.”

Ánh mắt Quý Vân Tu sáng ngời, gật đầu liên tục.

Đôi tay cô không thể kìm lại được mà xoa đầu Quý Vân Tu, nghĩ thầm trong đầu, tóc anh lại dài thêm rồi, sờ vô cùng thoải mái!

Hai người rời đi mà không hề quay đầu lại, Quý Hoài Tây giận đến mức muốn vứt hoa xuống đất! Nhưng nhìn thấy mọi người đang đứng xung quanh hóng hớt thì hắn nhịn xuống. Chỉ cầm chặt giấy báo gói hoa, ngón tay siết chặt, một cách mạnh mẽ như thể muốn bóp nát.

Nhìn bóng dáng đi xa dần, đôi mắt của người đàn ông u ám, xoay người vào lại bên trong xe, đặt hoa bên ghế phụ.

Xe vừa mới chạy được một đoạn đường thì một cô gái bỗng nhiên chạy ra, xém chút nữa là đụng phải.

Một chân Quý Hoài Tây dẫm phanh lại, chỉ cách cô gái kia khoảng 1 mét.

Quý Hoài Tây bấm còi, nhưng cô gái kia không đứng dậy, chỉ quay đầu lại nhìn.

Một gương mặt trong sáng và xinh đẹp lọt vào tầm mắt.

Nếu Tịch Tuế thấy cảnh tượng này thì chắc chắn sẽ thốt lên một tiếng “Chết tiệt”. Đóa hoa yếu đuối mong manh dễ vỡ này không phải Sơ Doanh thì là ai?

Sơ Doanh như bị dọa cho sợ hãi, hai chân nhũn ra, ngồi bệch trên mặt đất.

Một giây đó, Quý Hoài Tây mở cửa xe ra, tự mình nâng cô gái như bông hoa dính sương sớm đứng lên.

“Cô không sao chứ?” Lúc này, vẻ tức giận trên mặt hắn ta đã biến mất, biến thành một chàng trai lịch sự, lễ phép.

“Không… không sao….” Sơ Doanh nhìn đôi tay đang chìa ra với mình, bàn tay dày rộng, cánh tay mạnh mẽ rắn chắc.

Cô ta chậm rãi nâng tay mình lên, mượn lực để đứng dậy. Nhưng không cẩn thận lại đâm vào lòng ngực Quý Hoài Tây.

Mùi hương của thiếu nữ xông vào khoang mũi, làm cho người ta vui vẻ phấn chấn.

Sự va chạm này đã hoàn toàn động mạnh vào trong lòng hắn ta.

Quý Hoài Tây thuận tay ôm người đẹp vào trong lòng ngực, không buông tay ra được.

Sơ Doanh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chạm vào tầm mắt nóng rực. Vội vàng thoát ra khỏi lồng ngực hắn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

“Xin lỗi đã vô tình mạo phạm cô. Cô tên gì?”

“Tôi, tôi tên Sơ Doanh.”

“Cô Sơ, vừa rồi thật xin lỗi, thiếu chút nữa là làm cô bị thương.” Quý Hoài Tây lấy danh thiếp ra đưa cho cô ta, “Đây là số điện thoại của tôi, nếu cô có chuyện gì thì hãy tới tìm tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm.”

“Không sao, vừa rồi là do tôi không chú ý nhìn đường.” Sơ Doanh lắc đầu,cũng cẩn thận nhìn vào danh thiếp.

Quý Hoài Tây đột nhiên cười, trở lại bên xe, lấy ra một bó hoa tường vi đưa cho cô ta, “Tuy cô Sơ nói thế nhưng lòng tôi vẫn áy náy. Đóa hoa này coi như là quà tạ lỗi của tôi, hi vọng cô có thể nhận.”

Sơ Doanh vốn định từ chối nhưng nghe hắn ta khéo léo nói lí do như thế thì cũng không từ chối.

Cô ta ôm đóa hoa vào trong tay mà trong lòng ngập tràn vui mừng. Khuôn mặt nhỏ bị ho ache một nửa, đôi mắt lộ ra ngoài càng thêm hấp dẫn mê người.

Quý Hoài Tây nhìn mà cảm thấy nhộn nhạo trong lòng.

Nhưng phụ nữ mà… phải nên đưa đẩy một chút.

Quý Hoài Tây không quên nhiệm vụ trước mắt của mình là đính hôn với Tịch Tuế. Hắn không chủ động tiến hơn một bước với Sơ Doanh, chỉ để lại một ít thông tin của chính mình.

Quý Hoài Tây đi rồi, Sơ Doanh cầm bó hoa, đứng tại chỗ nghỉ chân một hồi lâu.

Cô ta cầm một góc danh thiếp, cúi đầu nhìn lên, trên dnah thiếp ghi rõ ràng: Tập đoàn Thiên Thịnh, Quý Hoài Tây.

Tập đoàn Thiên Thịnh, chỉ cần là người dân bản xứ ở thành phố Vân Hải là có thể nhận ra.

Những gì người ta nói về tập đoàn Thiên Thịnh cũng y như những lời người ta nói về Quý thị.

Sơ Doanh không ngờ rằng, người mình vừa đụng lại có thân phận như thế.

Cô ta lưu số điện thoại lại, cẩn thận cất danh thiếp vào trong ví.

—-

Tịch Tuế nói muốn dẫn Quý Vân Tu đi ăn bữa tối là thật.

Ban ngày Quý Vân Tu ở trong văn phòng cô rất ngoan ngoãn, lúc bàn chuyện công việc anh không quấy rầy, biết điều mà tự làm việc của chính mình, không ồn ào, cũng không phiền phức.

Bữa cơm này coi như khen thưởng cho anh vì nghe lời!

Tịch Tuế chọn một nhà hàng có danh tiếng, cô cũng là khách quen ở đây.

“A Tu, anh xem xem anh muốn ăn gì?”

Người khác thì để phụ nữ chọn trước, nhưng cô thì khác, cô để cho Quý Vân Tu chọn.

Phục vụ đứng bên cạnh bàn, ánh mắt kì quái nhìn hai người họ.

Quý Vân Tu nghiêm túc nhìn thực đơn, sau đó chọn mấy món rau dưa.

Tịch Tuế lấy thực đơn về, nhìn thoáng qua thì vô cùng kinh ngạc.

Những món đó… đều là món cô thích ăn.

Từ nhỏ cô đã thích mấy món chay, thịt cũng sẽ ăn nhưng ăn rất ít. Ngược lại, cô thích ăn chay nhưng lại rất kén chọn.

Mà hiện tại, những món mà Quý Vân Tu chọn đều là những món chay mà cô thích ăn.

Bỗng nhiên thấy ấm lòng, trong khoảnh khắc cô không rõ trong lòng mình có cảm xúc gì.

Cô ngẩng đầu nhìn Quý Vân Tu, hỏi: “Anh thích ăn mấy món này hả?”

Quý Vân Tu nhanh chóng viết 4 chữ lên mặt giấy: Tuế Tuế thích mà.

4 chữ đơn giản nhưng đánh thẳng vào trái tim, Tịch Tuế nhẹ giọng than phiền: “Đồ ngốc!”

Cô chọn mấy món thịt với canh, sau đó giao lại thực đơn cho phục vụ.

Thấy Quý Vân Tu ngồi ngay ngắn trên ghế, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô.

“A Tu, sao anh lại….” Tịch Tuế muốn nói lại thôi.

Cô muốn hỏi: Sao lại đối xử với em vô cùng, vô cùng, vô cùng tốt như thế?

Nếu đối tượng là người khác, cô chắc chắn khẳng định rằng người đó đã yêu thầm cô lâu lắm rồi.

Nhưng Quý Vân Tu thì khác.

Suy nghĩ của anh đơn thuần như vậy chắc chắn sẽ không hiểu tình yêu là gì, nhưng sao lại đối xử tốt với cô như thế? Nếu nói là vì tình thanh mai trúc mã, nhưng người bên cạnh anh mọi lúc là Quý Lăng Thành cũng không được như thế.

Nghe nói mẹ kế Khương Thụy Vân cũng chăm sóc anh rất nhiều, bao dung, nhưng Quý Vân Tu cũng không thân thiết đến vậy.

“A Tu, em hỏi anh một vấn đề.”

Quý Vân Tu gật đầu, ý bảo nói cô tiếp tục.

“Rõ ràng là anh nói được nhưng tại sao anh lại không mở miệng. Anh không thấy viết chữ rất tốn thời gian với cả phiền phức sao?”

Quý Vân Tu lắc đầu, sau đó viết: Không phiền.

“Vậy em hỏi cái khác, tuy anh trầm mặc nhưng sao lại nói chuyện với em?”

Nhận được câu hỏi mới, Quý Vân Tu lập tức giải đáp: Tuế Tuế hỏi, nên anh trả lời.

Nhìn đáp án như thế, Tịch Tuế cười.

Thật ra logic của Quý Vân Tu rất đơn giản, tất cả đều là anh tự nguyện.

Cho tới bây giờ, hình như chỉ có cô là ngoại lệ?

Điều đó làm cho cô bất ngờ.

Cảm giác được người khác thiên vị cũng tốt quá, sao lúc trước cô không phát hiện ra chứ!

Chắc là vì người đối diện quá mức xinh đẹp nên bữa tối này cả hai đều ăn no.

Lúc tính tiền, Tịch Tuế tự giác lấy thẻ mình đưa ra.

Quý Vân Tu không cảm thấy sai trái gì, bởi vì trước kia anh được ba mình đưa ra ngoài ăn cũng chưa từng nói anh phải trả tiền.

Bây giờ anh đang yên lặng đứng bên cạnh Tịch Tuế.

Nhân viên thay đổi ánh mắt nhìn về hai người, ngại mặt mũi của khách nên cô ta cũng không nhiều lời.

Sau khi tính tiến, Tịch Tuế bỗng nhiên muốn đi vệ sinh.

Cô nhỏ giọng dặn dò người bên cạnh, “A Tu, em đi vệ sinh một lát, anh ở chỗ này đợi em, đừng đi loạn nhé!”

“Ừm ừm!”

Tịch Tuế bảo anh chờ thì anh sẽ chờ!

Thấy Quý Vân Tu chắc chắn như vậy thì Tịch Tuế mới yên tâm đi vệ sinh.

Tịch Tuế đi rồi, Quý Vân Tu đứng yên một chỗ, không nhúc nhích.

Anh sẽ không chơi điện thoại trong lúc chờ, mà là nghiêm túc tính thời gian, ngóng trông Tịch Tuế nhanh trở về.

Người đi đường thấy dung mạo xuất chúng của anh thì nhìn lại, còn có người chụp ảnh.

“Mấy người nhìn người dàn ông kia kìa, tuy rất đẹp nhưng lại ăn bám. Lúc nãy tôi thấy anh ta để phụ nữ quẹt thẻ tính tiền đấy!”

“Thật à? Anh ta không thấy ngại ư?”

“Cũng đúng, tôi khinh nhất là loại đàn ông này đấy, không tiền không chí khí, còn dựa vào phụ nữ, thật là….”

Bất cứ ai nghe thấy những lời này đều hiểu rằng có một chút mỉa mai trong đó.

Quý Vân Tu không nghe thấy, bởi vì anh không thèm để ý nên không nghe.

Nhưng Tịch Tuế lại không như thế đâu!

Cô càng không ngờ rằng mình chỉ đi vệ sinh một chút, lúc trở về lại nghe mấy người đàn bà khác khua môi múa mép bạn của cô như vậy.

Cô lập tức đến bên cạnh Quý Vân Tu, không e ngại mà châm chọc lại.

“Nói xấu sau lưng người khác mới là người vô liêm sỉ!”

“Mấy người thấy hành động của mấy người có đáng được coi trọng không?”

“Hà!” Nụ cười cuối cùng tràn đầy lạnh lùng cùng mỉa mai, “Không biết sự thật mà còn nói nhiều, không sợ bị cắt lưỡi à!”

Tịch Tuế bảo vệ Quý Vân Tu trước lời nói của những người đó.

Người đàn bà kia không xin lỗi, càng không muốn bị chửi trước mặt của người khác nên bắt đầu nói láo, “Chúng tôi chỉ nói sự thật nhìn thấy trước mắt thôi, thấy cô ăn mặc giống người sang trọng chắc là cũng lừa đàn ông nhờ vào gương mặt mình chứ gì!”

Người đàn bà ra hiệu cho bạn của bà ta, bạn bà ta tiếp lời, “Chúng tôi cũng tốt bụng muốn nhắc cô thôi, nhưng cô lại vong ơn bội nghĩa như vậy!”

Tịch Tuế giận đến mức chống nạnh, “Buồn cười thật! Ai cho cô cái tư cách để xen vào chuyện của chúng tôi?”

Người đàn bà không ngờ Tịch Tuế lại ngạo mạn như vậy, người xung quanh cũng bắt đầu chỉ trỏ bà ta, bà ta giận quá, thuận tay cầm lấy ly nước trà vừa mới rót ra trên bàn bên cạnh, hất thẳng vào mặt Tịch Tuế.

Tịch Tuế chưa kịp tránh né, che mặt lại theo bản năng.

Trong hoàn cảnh nghìn cân treo sợi tóc, có người vọt tới trước mặt cô, thay cô chặn lại những nguy hiểm.