Editor: Gấu Lam

Trong lòng Hoắc Thanh lo lắng thân thể Nhiếp Gia, tự tiện vào phòng phẫu thuật, lập tức liền thấy thanh niên ngồi xổm dựa vào ven tường nghỉ ngơi. Cậu úp mặt vào hai đầu gối, ghé vào tựa hồ đang ngủ say, trong phòng phẫu thuật thậm chí còn có hộ sĩ mệt đến trực tiếp nằm trên mặt đất ngủ rồi.

"Tô Tô?" Hoắc Thanh đi qua đi quỳ một đầu gối ngồi xổm trước người Nhiếp Gia nhẹ giọng kêu.

Cả người Nhiếp Gia mồ hôi lạnh, trong mắt có sự mỏi mệt gầy yếu, cậu ngẩng đầu nhìn thấy Hoắc Thanh vào đây tức khắc cả kinh, "Anh không thể tiến vào!"

"Người bệnh đã chuyển dời sang phòng bệnh, không có việc gì." Hoắc Thanh thương tiếc lau đi mồ hôi mỏng vươn tên đuôi mi cậu, đem người từ trên mặt đất nâng dậy.

Nhiếp Gia thực mau đã bị Hoắc Thanh mang theo trở về, lần này thật ra cậu không giống lần trước mới vừa kết thúc phẫu thuật liền mệt đến ngã đầu ngủ mất, tuy rằng thoạt nhìn thực mỏi mệt nhưng tinh thần thực tốt, trở về còn có thể bồi Diệp Tiểu Quyết vẽ tranh.

"Bác sĩ Yến giống như rộng rãi hơn trước kia." Hoắc Vân đứng ở bên người Diệp Tiểu Quyết, nhìn NHiếp gia nằm ở sô pha một bên nghỉ ngơi một bên đảm đương người mẫu cho Diệp Tiểu Quyết, nhịn không được lên tiếng nói.

"Phải không?" Hoắc Thanh bưng cháo đi tới cười cười.

Hoắc Vân thực nghiêm túc gật gật đầu: "Tuy rằng nói không nhiều lắm, cũng không thế nào cười nhiều hơn, nhưng chính là có loại cảm giác ấy." Không giống trước kia âm trầm lạnh nhạt, Hoắc Vân cảm khái nói: "Là do sức mạnh của tình yêu nha."

Hoắc Thanh không trả lời cô, đi qua đem Nhiếp Gia đang chợp mắt đánh thức, uy non nửa chén cháo cho cậu liền ôm người lên lầu nghỉ ngơi.

Hoắc Vân cười tủm tỉm mà cúi đầu xem Diệp Tiểu Quyết vẽ, ở trên đầu con trai xoa nhẹ một phen: "Vẽ đẹp lắm, mẹ giúp con sửa hai chỗ."

"Đây là lễ vật tân niên đưa cho bác mới,con muốn tự mình vẽ." Diệp Tiểu Quyết dừng lại bút, tính toán tiến vào phòng vẽ tranh của mình ngăn cách mẹ bé quấy rầy, chính mình khiêng giá vẽ thở hổn hển thở hổn hển mà đi mất.

Hoắc Vân hừ mũi một cái, ai đều không để ý tới cô, vậy đi thư phòng quấy rầy Diệp Thư Minh đang gõ chữ.

Ba ngày sau Vương Tông tới báo cáo ông nội Mạnh Khiêm tỉnh, hơn nữa ý thức rõ ràng, trạng thái thân thể khôi phục rất khá, đã được Mạnh Khiêm đưa vào phòng bệnh tu dưỡng cao cấp. Bệnh án này ở trong ngành khiến cho oanh động không nhỏ, Yến Tô người này đối với người bình thường mà nói càng thêm cao không thể chạm.

Đây là cơ hội mấu chốt đem nguyên chủ Yến Tô hoàn toàn đánh vào địa ngục, lúc này đã vô thanh vô tức hóa giải.

Khi Vương Tông tới Nhiếp Gia đang cùng Hoắc Thanh mang theo Diệp Tiểu Quyết ở bên hồ cho vịt ăn, nghe Vương Tông báo cáo xong Nhiếp Gia liền xé nát tất cả bánh mì trong tay thả vào trên mặt nước, bên môi câu ra một mạt sắc cười khoái ý: "Vừa lúc, tôi cũng nên về nhà một chuyến."

Gần đây Giang Dương lọt vào tầm bắn của Tần Diệc Nhiên, trải qua cũng không tốt, mỗi ngày vội đến sứt đầu mẻ trán. Rốt cuộc Tần thị có Hoắc Thanh nâng đỡ, Giang Dương nhất thời cũng lấy không biết rốt cuộc nên xử Tần Diệc Nhiên sao bây giờ, huống chi bên người Tần Diệc Nhiên còn có Cố Tuyết Doanh, mặc dù không kiêng kị Hoắc Thanh Giang Dương cũng chạm vào không ít cái đinh.

Chiều hôm nay về đến nhà, nhìn thấy Yến Tô đang ở phòng khách cùng An Na nhàn thoại, cơn đau đầu của Giang Dương càng nghiêm trọng.

"Yến Tô đã trở lại." Giang Dương kéo ra cà vạt của mình, khách khí hỏi một tiếng, "Trong khoảng thời gian này ở bên ngoài vội cái gì? Cha không ở nhà, cậu nhớ trở về bồi bồi dì An nhiều một chút."

Nhiếp Gia dường như không xương cốt dựa vào lưng sô pha cũng không đáp hắn nói tra, chỉ liếc xéo Giang Dương nói: "Ông Mạnh Khiêm đã bình an không việc gì, anh giống như đã quên một vài chuyện."

Giang Dương bước chân đình trệ, quay đầu cùng Nhiếp Gia nhìn nhau một lát, theo sau thấp giọng nói: "Đến thư phòng một chút đi." Dứt lời liền bước nhanh rời đi.

An Na thấy Giang Dương tựa hồ còn không biết quan hệ của con trai cùng Hoắc Thanh, tức khắc cũng không lo lắng con trai cái gì, nhìn xem thời gian không còn sớm cũng đứng lên nói: "Buổi tối ở nhà ăn không? Mẹ nấu cơm cho con."

Nhiếp Gia cười nói: "Dạ, con ở nhà ăn."

An Na thư thái mà cười rộ lên, trước một bước vào phòng bếp.

Nhiếp Gia vào thư phòng Giang Dương khi Giang Dương đang đứng ở bên cửa sổ cùng Mạnh Khiêm nói chuyện điện thoại, Mạnh Khiêm hai ngày này vội vàng ở bệnh viện chiếu cố ông nội mình, Giang Dương dặn dò cậu ta ăn cơm sau đó mới tắt điện thoại.

Nhiếp Gia đi qua đi trực tiếp kéo ghế dựa ra ngồi xuống, "Văn kiện đâu?"

Giang Dương mặt vô biểu tình mà nhìn cậu một cái, đưa điện thoại di động ném tới một bên, theo sau từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ chi phiếu lên bàn đẩy đến trước mặt Nhiếp Gia, trên mặt treo một mạt tươi cười vô vị: "Yến Tô, lấy địa vị của cậu, năm ngàn vạn phí phẫu thuật hẳn là đủ rồi chứ?"

Nhiếp Gia hai chân bắt chéo tư thái lười nhác mà tựa lưng vào ghế ngồi, dùng hai ngón tay cầm lên tờ chi phiếu nhìn nhìn, cuối cùng khinh thường ném đi, "Nếu anh không muốn trực tiếp chuyển nhượng 10% cổ phần cho tôi, ít nhất cũng khai một tờ chi phiếu có giá trị ngang nhau, lấy năm ngàn vạn lừa gạt tôi?"

"Lòng tham đừng không đủ." Giang Dương ấn xuống chi phiếu, một lần nữa đẩy đến trước mặt Nhiếp Gia, "Giữa chúng ta không có giấy trắng mực đen, nếu tôi nguyện ý, một phân tiền cũng không cho cậu cũng không thể lấy của tôi. Xem ở hai ta còn tình anh em, cho cậu năm ngàn vạn phí phẫu thuật chỉ nhiều không ít, Yến Tô, cậu đang ở thế tốt thì thu đừng làm cho mọi việc tồi tệ hơn."

"Anh lúc trước hào phóng như vậy, có phải kết luận ông Mạnh Khiêm chết chắc rồi, cho nên mới dám khoác lác?" Nhiếp Gia trào phúng mà câu môi.

Trên mặt Giang Dương có điểm không nhịn được, thần sắc khó chịu mà nhíu mày: "Yến Tô, hành động trước kia của cậu tôi sẽ bỏ qua, cậu cứu ông Mạnh Khiêm tôi cũng thực cảm tạ cậu, năm ngàn vạn vậy là đủ rồi, tôi cũng coi như tận tình tận nghĩa, cậu đừng có được tiện nghi còn khoe mẽ."

Nhiếp Gia cười nhạo một tiếng, người không thực hiện hứa hẹn là Giang Dương, không muốn chi trả báo đáp tương ứng cũng là Giang Dương, cậu ngược lại thành vô cớ gây rối.

Ánh mắt cậu bình tĩnh hờ hững, ở trên người Giang Dương quét tới lui một lát sau, cuối cùng giơ tay cầm tờ chi phiếu trở về, "Anh muốn chơi, tôi phụng bồi."

Dứt lời trực tiếp đứng dậy rời đi.

Giang Dương nhẹ nhàng thở ra, cũng có chút ngoài ý muốn Yến Tô lần này lại thống khoái thỏa hiệp như vậy, rõ ràng trước kia phàm là có chuyện gì cũng quyết chết cắn chính mình không bỏ. Yến Tô tuy rằng có nhân mạch, nhưng Giang thị bên này rốt cuộc có Hoắc Thanh đầu tư những nhân mạch đó của Yến Tô lay động không được hắn, cho nên hắn mới dám nuốt lời cự tuyệt chuyển nhượng cổ phần lúc trước, hy vọng Yến Tô hiểu ý thì thu đi. Giang Dương không muốn nghĩ nhiều, ngã vào trên ghế mệt mỏi vuốt vuốt mũi.

Nhiếp Gia đi vào phòng bếp, An Na đang ùng ục ùng ục hầm xương sườn canh.

"Mẹ, hiếu kính ngài tiền tiêu vặt." Nhiếp Gia hai ngón tay kẹp chi phiếu đưa đến trước mặt An Na.

An Na nhìn thấy là Giang Dương ký tên, lập tức không vui nói: "Đây là tặng kèm hay là toàn bộ? Mẹ thấy Giang Dương không hào phóng như vậy tặng kèm năm ngàn vạn cho con đi? Như thế nào, cổ phần không muốn cho?"

"Hắn không cho được, cho, Tần Diệc Nhiên cùng Cố Tuyết Doanh có thể đem hắn ăn sống, chính hắn trong lòng cũng rõ ràng." Nhiếp Gia dựa vào bên cạnh bếp cắt một miếng cà rốt ăn.