Editor: Gấu Lam

"Trước đó bảo anh đem cổ phần Giang thị bán đi, anh không bán?" Nhiếp Gia nhéo nhéo vành tai Hoắc Thanh, đem khăn lông ướt ném qua một bên sau đí duỗi tay ôm lấy cổ hắn, ghé vào trên lưng Hoắc Thanh, "Tần Diệc Nhiên cùng Cố Tuyết Doanh bên kia, là anh trực tiếp ra tài chính?"

Vừa rồi nghe được Giang Dương nói, Nhiếp Gia liền đoán được điểm này. Hồi trước cậu ủy thác Hoắc Thanh đem cổ phần Giang thị trong tay hắn bán đi sau đó cũng không có hỏi đến, nhưng cổ đông Giang thị biến động Giang Dương không có khả năng không biết, hắn vì cái gì sẽ cảm thấy là Hoắc Thanh đang trợ giúp Tần Diệc Nhiên, chỉ có thể là bởi vì Hoắc Thanh căn bản không có động thủ với số cổ phần đó, trực tiếp dùng danh nghĩa của mình cấp cho Tần thị cùng chú tư Cố Tuyết Doanh.

"Cổ phần Giang thị đối với em mà nói vẫn hữu dụng, không cần thiết bán đi." Hoắc Thanh nhẹ giọng đáp lại.

Nhiếp Gia cười nói: "Nhưng cổ phần Giang thị rất mau liền không đáng giá tiền nữa."

"Trò chơi của em sắp kết thúc sao?" Hoắc Thanh dung túng Nhiếp Gia ở trên đầu mình phành phạch, hắn kỳ thật cũng không biết Nhiếp Gia đang làm cái gì có tính toán gì không, Nhiếp Gia không chủ động nói hắn cũng không có chủ động hỏi đến. Đương nhiên cậu làm cái gì, hắn đều sẽ duy trì đến cùng.

"Tạo một vài biến cố nho nhỏ." Nhiếp Gia không có hảo ý mà cười cười, "Anh lưu lại cổ phần là đúng. Tôi nguyên bản tính quậy cho Giang thị suy sụp, hiện tại tôi sửa chủ ý. Giang thị toàn dựa vào tài sản lúc trước của mẹ tôi mới có hôm nay, không thể nói suy sụp liền suy sụp, phải vật quy nguyên chủ mới được."

"Em tính đem Giang Dương từ vị trí gia chủ kéo xuống?" Hoắc Thanh nói.

"Không chỉ thế." Nhiếp Gia đi vào phòng thay quần áo cầm cho Hoắc Thanh một thân trang phục vận động rộng thùng thình, Hoắc Thanh ở bên này không có quần áo thay, tay chân hắn thon dài mặc vào quần đùi siêu ngắn từ tay Nhiếp Gia, Nhiếp Gia bất đắc dĩ nói: "Vẫn là bảo Vương Tông đưa quần áo lại đây cho anh đi."

"Đêm nay cùng tôi về nhà?" Hoắc Thanh nâng lên đầu ngón tay của Nhiếp Gia ướt át hôn môi một cái, mê luyến mà cúi đầu nhìn chăm chú vào hai mắt mỹ lệ của cậu: "Tiểu Quyết cùng Hoắc Vân đều rất nhớ em."

"Tôi mới vừa về nhà mới mấy ngày anh lại muốn bắt cóc tôi, không lo lắng chọc mẹ tôi sinh khí sao." Nhiếp Gia chụp bay tay hắn đang túm quần áo của mình, "Nhanh đem quần áo cởi đi."

Hoắc Thanh bất đắc dĩ mà nhướng mày, để Nhiếp Gia lột xuống hết quàn áo.

Vương Tông rất mau đem tới một thân tây trang cho Hoắc Thanh, An Na đi lên kêu Nhiếp Gia đi ăn cơm trưa thì nhìn thấy Vương Tông đứng ở cửa phòng của con trai.

"Tô Tô, có khách à?" An Na gõ cửa vào phòng, liền nhìn thấy con trai còn ăn mặc một thân áo ngủ ghé vào trên giường gõ bàn phím, bà nhíu mày đi qua đem bức màn phòng kéo ra, "Đến giờ này giờ còn không chịu rời phòng, mau đứng lên, Hoắc tiên sinh có phải tìm con có việc gì không? Trợ thủ của anh ta còn ở cửa chờ con đó, con còn ngủ!"

"Mẹ ngài đừng túm con, con tập thể dục cả đêm, mệt lắm." Nhiếp Gia nửa chết nửa sống mà nằm bò nói.

An Na nói: "Thể dục gì? Con tập cái gì thể dục chứ? Không phải đi họp sao?"

Nhiếp Gia nói: "Tập vật lý trị liệu á."

An Na nhịn không được cười tát một cái ở trên ót Nhiếp Gia, "Con đứa nhỏ này, cùng mẹ con cũng không đứng đắn, bạn gái con không phải không ở trong nước sao, con với ai tập thể dục chứ?"

"Tô Tô, giúp tôi thắt cà vạt." Đang nói, Hoắc Thanh ăn mặc chỉnh tề cầm cà vạt từ phòng thay quần áo đi ra.

(?): Vâng, tập với con rể má á.

An Na ngây ngẩn cả người, Hoắc Thanh nhìn thấy An Na, lập tức nở một nụ cười lễ phép khiêm tốn của vãn bối.

Nhiếp Gia lập tức nhảy qua đi thắt cà vạt cho Hoắc Thanh, xong rồi nhíu mày nhìn một hồi, lại đem cà vạt cởi xuống tcũng cởi ra hai nút áo sơmi mới vừa lòng nói: "Như vậy tương đối đẹp."

Hoắc Thanh sủng nịch mà cười cười.

Nhiếp Gia ôm lấy eoHoắc Thanh xoay người giới thiệu vối An Na nói: "Mẹ, đây là bạn gái họ Hoắc mà con nói với mẹ."

Hoắc Thanh nhướng mày ở bên tai Nhiếp Gia nói: "Bạn gái? Em thế mà giới thiệu tôi như vậy à?"

An Na biểu tình bất biến mà đứng lên, tựa hồ có chút không rõ ràng lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Bà biết tính hướng của con trai rốt cuộc đứa nhỏ này khi còn nhỏ trắng trợn táo bạo thích qua Giang Dương, nhưng bà thật đúng là không có nghĩ tới có một ngày con trai sẽ thật sự mang một người bạn trai trở về, hơn nữa còn là Hoắc Thanh một đại nhân vật quyền cao chức trọng như vậy.

"Dì An, con cực kỳ yêu Tô Tô, hơn nữa Tô Tô đã đáp ứng lời cầu hôn của con rồi, con hy vọng ngài có thể yên tâm đem Tô Tô giao cho con." Hoắc Thanh nắm tay Nhiếp Gia đối An Na nói.

"Còn chưa đến một tháng hai người các con đã phát triển đến giai đoạn cầu hôn rồi á?" An Na rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, nhìn hai người một bộ lưỡng tình tương duyệt tư thái thân mật, chỉ nói:

"Hoắc tiên sinh, nếu ngài thật sự thích Tô Tô xem nó coi như một nửa bình đẳng, tôi đương nhiên phi thường cao hứng cho ngài và nó."

An Na nói ngầm có ý cảnh cáo, không suy xét chút nào về thân phận địa vị của Hoắc Thanh, lúc này chỉ là suy nghĩ của một người mẹ vì con cái.

"Xin ngài yên tâm." Hoắc Thanh trịnh trọng hứa hẹn với bà.

Dù sao cũng là Hoắc Thanh, là một nửa kia mà còn trai lựa chọn, trưởng bối hoàn toàn kiếm không ra tật xấu, An Na lập tức liền tiếp nhận quan hệ của hai người, Hoắc Thanh cũng vừa lúc có cái cớ thập phần hợp lý, vào lúc ban đêm được An Na đồng ý đem Nhiếp Gia quải về nhà mình.

Diệp Tiểu Quyết vui vẻ cực kỳ, hoàn toàn bỏ qua cữu cữu bé lôi kéo Nhiếp Gia chạy vào nhà ăn, mời cậu cùng nhau ăn bữa tối. .

||||| Truyện đề cử: Chàng Rể Quyền Thế |||||

"Chúng ta ăn qua bữa tối rồi, Tô Tô ngày mai có công tác, bác trước đưa em ấy đi lên nghỉ ngơi cho tốt, buổi tối ngày mai lại bồi con." Hoắc Thanh bốn lạng đẩy ngàn cân thay Nhiếp Gia từ chối nhiệt tình của Diệp Tiểu Quyết.

Hoắc Vân hừ hừ nói: "Ăn ngon không bằng sủi cảo, chơi vui không bằng......"

"Anh Thanh vén tay áo." Diệp Thư Minh trượng nghĩa mà nhắc nhở một câu, Hoắc Vân lập tức ngậm lại miệng.

Buổi sáng ngày hôm sau hệ thống liền báo cho Nhiếp Gia, Giang Hách bị xử lý rồi. Bất quá đối phương làm rất sạch sẽ, trước mắt còn không có người phát giác Giang Hách mất tích, rốt cuộc Giang Hách cùng Yến Du cũng bất đồng, cứ việc Giang Hách không cha không mẹ, nhưng cũng là anh họ Giang Dương, thi thể hắn nếu như bị cảnh sát phát hiện mọi việc hẳn nháo lớn.

Mạnh Khiêm quả nhiên không làm Nhiếp Gia thất vọng.

【 Nhiếp tiên sinh, ông nội Mạnh Khiêm ba ngày sau sẽ hao hết sinh mệnh lực rồi qua đời. 】 Hệ thống lại nhắc nhở nói.

Nhiếp Gia lẩm bẩm: "Xem ra phải một lần nữa để tổng viện an bài giải phẫu."

【 Ngài muốn cứu ông ấy sao? 】 Hệ thống có điểm khó xử hỏi, ông Mạnh Khiêm hao hết sinh mệnh lực không phải bởi vì bệnh tình, nếu lại cho ông ấy tiếp tục mệnh, có thể tiêu hao càng nhiều dị năng hơn so với đánh thức Diệp Thư Minh, thân thể Nhiếp tiên sinh chịu được sao?

"Giang Dương còn thiếu tôi 10% cổ phần đây." Nhiếp Gia cười lạnh nói.

Sau khi cùng tổng viện chào hỏi qua, tổng viện ngày hôm sau liền an bài ông Mạnh Khiêm tiến hành phẫu thuật. Bệnh tình của ông đều rõ như ban ngày, chuyên gia tổng viện đối với việc bác sĩ Yến yêu cầu phải tiến hành phẫu thuật đều không hẹn mà cùng cho rằng cậu điên rồi, dựa theo thân thể ông ông lãi tình huống xem ra rất có khả năng lần này người bệnh sẽ trực tiếp chết ở trên bàn phẫu thuật.

Rõ ràng phẫu thuật đã thành công, lần này chỉ cần là sai lầm gì, có lý cũng nói không được, bác sĩ Yến hà tất đem chính mình thêm vào phiền toái tốn công vô ích chứ.

Nhưng bác sĩ Yến đưa ra nguyên nhân ông lão hôn mê, một hai phải kiên trì lại lần nữa tiến hành phẫu thuật, đây cũng không vi phạm quy định của bệnh viện.

Phẫu thuật hôm nay Mạnh Khiêm không có đến công ty, Giang Dương công sự bận rộn, ở bệnh viện bồi Mạnh Khiêm một buổi sáng sau đó trở về công ty. Hắn trong lòng có chút mạc danh lo sợ, hắn cũng không quên lúc trước đáp ứng qua Yến Tô cái gì. Nhưng khi đó Giang thị là hắn không bán hai giá(?), hiện tại Giang thị đang đứng ở trung tâm dư luận, Tần Diệc Nhiên lấy về chủ quyền Tần thị đối Giang thị như hổ rình mồi, bên kia Cố Tuyết Doanh cũng tùy thời ngắm bắn, tại loại thời điểm mấu chốt này, nếu hắn thật sự đem 10% cổ phần cho ra ngoài, hậu quả không dám tưởng tượng.

10% cổ phần! Hắn lúc trước bị não ứng sao thế nhưng sẽ đáp ứng cho Yến Tô 10%, chỉ vì cứu một ông già hoàng thổ đã chôn đến cổ lão ta!

Trong lòng Giang Dương sông cuộn biển gầm cũng không có biểu hiện ra ngoài, ngược lại bình tĩnh mà bồi Mạnh Khiêm một buổi sáng mới rời đi.

Lúc gần đi hắn nhìn ba chữ chói mắt phòng phẫu thuạt, ánh mắt có chút tối tăm.

Tiến hành phẫu thuật thật sự lâu, khi màn đêm buông xuống Hoắc Thanh cùng Hoắc Vân tới bệnh viện rồi, chờ ở ngoài phòng phẫu thuật.

Mạnh Khiêm kinh ngạc mà từ trên ghế dài đứng lên, "Hoắc tiên sinh, Hoắc tiểu thư...... hai ngài như thế nào tới?"

"Không phải tới tìm cậu." Hoắc Vân hờ hững mà quét cậu ta một cái, Mạnh Khiêm lập tức mặt đỏ tai hồng mà lui lui về bên cạnh.

Hoắc Thanh căn bản không để ý Mạnh Khiêm người này, quay đầu hỏi Vương Tông: "Tiến hành phẫu thuật đã bao lâu?"

"Đã vượt qua mười hai tiếng đồng hồ." Vương Tông nói.

Hoắc Thanh cùng Hoắc Vân tức khắc không hẹn mà cùng mà lo lắng nhăn lại mày, lần trước vì Diệp Thư Minh tiến hành phẫu thuật cậu đã trực tiếp hư thoát, trở về hôn mê hai ngày mới hoãn lại được, lần này cũng không biết tình huống thế nào.

Nguyên bản Mạnh Khiêm chỉ là thấp thỏm bệnh tình của ông mình, anh em Hoắc thị lại ở gần đây, hai sát rất thần này trấn ở bên cạnh cũng không nói lời nào, làm Mạnh Khiêm không khỏi miên man suy nghĩ, đến ông mình đang tiến hành phẫu thuật suýt nữa đã quên.

Thẳng đến đèn đỏ trên phòng phẫu thuật tắt, một người hộ sĩ thần sắc mệt mỏi đi ra, Mạnh Khiêm vừa thấy sắc mặt hộ sĩ tức khắc trong lòng lộp bộp một tiếng, nói không lựa lời nói:

"Ông nội của tôi thế nào? Yến Tô đâu? Không phải là chạy rồi à?"

Hoắc Thanh mắt lộ ra không vui.

Hộ sĩ tháo xuống khẩu trang phẫn nộ mà trợn tròn đôi mắt, "Phẫu thuật thực thành công, bác sĩ Yến đã sớm mệt muốn chết rồi nhưng vẫn kiên trì khâu lại miệng vết thương cuối cùng xong mới mệt mỏi trực tiếp nghỉ ngơi trên mặt đất rồi. Người bệnh tuổi cao, bác sĩ Yến vốn dĩ đã đủ áp lực mà cứu ông cậu, xin cậu không cần thuận miệng vũ nhục anh ấy."

Mạnh Khiêm biết chính mình tình thế cấp bách sinh ra hiểu lầm, lúc này mới khó khăn lắm thu hồi khó chịu trên mặt.

Khi người bệnh đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật chuyển giao phòng bệnh Mạnh Khiêm cũng chạy nhanh lại đó, người bệnh đã ra Hoắc Thanh mới vào phòng giải phẫu. Hoắc Vân khoanh tay trước ngực, tầm mắt đuổi theo bóng dáng Mạnh Khiêm nhìn một hồi, nhăn lại chóp mũi hừ lạnh nói: "Khó chịu."

Vừa lúc này trong lòng Mạnh Khiêm vẫn luôn suy tư vì cái gì anh em Hoắc thị sẽ qua đây, quay đầu lại nhìn thoáng qua, vừa lúc thấy ánh mắt âm trầm của Hoắc Vân. Cậu ta trong lòng cả kinh, theo bản năng né tránh tầm mắt của Hoắc Vân, vội vàng rời đi.

Editor: Hehe, còn ai ở với tui tới giờ này, 3c lận á nha!