Editor: Gấu Lam

"Lòng lang dạ sói, qua cầu rút ván, cùng một đức hạnh với cha nó." An Na đem chi phiếu thu hồi, phân phó đầu bếp nữ đem nguyên liệu nấu ăn làm tốt, cùng Nhiếp Gia trở về đại sảnh hướng trên lầu nhìn thoáng qua, thấp giọng hỏi: "Con có tính toán gì không? Nếu không mẹ tìm nó lý luận."

"Không cần mẹ đi, chút tiền không đáng giá Giang Dương nguyện ý lưu trữ thì để hắn lưu lại đi." Nhiếp Gia khinh thường nhìn lại, "Mẹ, con về phòng trước, đợi lát nữa cơm xong kêu con."

An Na lên tiếng, ánh mắt từ ái mà nhìn cậu trở về phòng mình.

Nhiếp Gia trở về phòng sau đó cùng Hoắc Thanh gọi điện thoại, nói cho hắn buổi tối ở nhà ăn cơm tối nay trở về.

"Được, buổi tối tôi đi đón em." Trong thanh âm trầm thấp của Hoắc Thanh có chút cười ôn nhu, dừng một chút nói: "Giang Dương không đem cổ phần cho em à?"

"Anh đoán được?" Nhiếp Gia lười nhác nằm ở trên giường đem máy tính mở ra, đầu ngón tay nhẹ gõ hai cái màn hình lập tức kéo ra bản đồ phân bố thành thị, cậu vừa soạn vừa cười cùng Hoắc Thanh trò chuyện, soạn một vị trí cùng âm tần nặc danh gửi đến đội hình cảnh.

"Hiện tại tình huống này, hắn không dám đem cổ phần cho em, hai người lại không ký hợp đồng, hắn trở mặt không nhận người em lại không thể tố cáo hắn." Hoắc Thanh nói.

"Giang Dương cũng nói như vậy với tôi, thương nhân mấy người có phải đều như vậy hay không?" Nhiếp Gia thấp giọng cười nhạt.

Cậu gửi xong văn kiện quét dọn dấu vết chính mình sau đó đem máy tính đóng ném tới một bên, ghé vào trên giường cùng Hoắc Thanh cách điện thoại nhĩ tấn tư ma.

Nhiếp Gia vài lần đều không cho Hoắc Thanh nhúng tay vào chuyện của mình, lần này Giang Dương nuốt lời, Hoắc Thanh cũng không chủ động hỏi đến, người yêu thực thông minh, huống hồ đối người ngoài lại bá đạo, hắn thật là có vài điểm không thể quá nuông chiều được nhưng cũng tùy hắn đi.

Thời điểm cơm chiều Giang Dương không xuống dưới, Nhiếp Gia cùng An Na ở nhà ăn cùng nhau dùng bữa tối, nói chuyện phiếm lúc ban ngày Tần Diệc Nhiên bồi bà đi dạo phố. An Na cùng Tần Diệc Nhiên ở thương trường gặp Giang Triệu Lân dưỡng một kẻ ngoại thất, đúng là chủ quản một thương trường mà.

"Người đàn bà kia nhận thức mẹ." An Na đổ một chén canh đặt ở trong tầm tay Nhiếp Gia, lúc này nhắc lại chuyện bị lão chồng phản bội, sớm đã không có như lúc ban đầu phẫn nộ cùng bi thương, ngược lại bộ mặt thong dong, gợn sóng bất kinh, "Kêu Tạ Á, cũng xinh đẹp. Hôm nay thấy mẹ một chút cũng không sợ đắc tội khách lớn như mẹ, đứng ở bên cạnh chỉ cây dâu mà mắng cây hòe hơn nửa giờ, kiêu căng ngạo mạn, sống một bộ như mình là vợ cả ấy chứ."

Nhiếp Gia lập tức thần sắc lãnh túc lên: "Mẹ bị cái con Tuesday đó khi dễ?"

"Không có, là mẹ lười phản ứng cô ta, làm bộ không quen biết, nếu phản ứng lại đoán chừng đem cô ta mắng khóc." An Na khinh thường mà cười cười, "Mẹ nguyên bản còn tưởng, người phụ nữ này này có phải bị Giang Triệu Lân lừa không, tính là vì tiền cũng không đến mức sinh một đứa con, rốt cuộc người đàn bà này nguyện ý để con mình bị người ta chọc cột sống nói là kẻ thứ ba sinh. Hôm nay vừa thấy mới hiểu được, người ta nơi nào là vì tiền, cô ta là vì muốn đuổi mẹ đi lên làm cả đây."

"Mẹ đem ả ta nghĩ đến thật tốt quá." Nhiếp Gia thần sắc uể oải, trong mắt nhiều thêm một tia lệ khí. Tạ Á, cậu nguyên bản còn không có đem đôi mẹ con này xem như chuyện lớn, không nghĩ tới con đàn bà này to gan lớn mật, dám đi dẫm mặt mẹ cậu.

An Na xua xua tay cười nói: "Cô ta muốn làm bà Giang, cứ để cô ta nghĩ thế."

"Ả sẽ được như ý nguyện." Nhiếp Gia mặt vô biểu tình mà hờ hững nói.

Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến phanh một tiếng, chấn động đến An Na hoảng sợ.

"Sao lại thế này?" An Na giương giọng hỏi.

Bảo mẫu từ bên ngoài tiến vào nói: "Tiên sinh đi ra ngoài."

"Khuya rồi Giang Dương đi ra ngoài làm gì?" An Na theo bản năng mà nghi hoặc hỏi một câu.

Bảo mẫu lắc đầu nói: "Tiên sinh nhận được một cú điện thoại rồi đi ra ngoài, cũng chưa nói là có chuyện gì, đi rất gấp, áo khoác cũng chưa mặc."

"Không cần phải xen vào hắn." Nhiếp Gia nói.

An Na để bảo mẫu đi ra ngoài, nhỏ giọng hỏi cậu nói: "Con biết Giang Dương đi ra ngoài làm gì?"

"Có người bị bắt, hắn lo lắng. Ngài không cần khẩn trương, con không có ở trong chuyện này đâu." Nhiếp Gia lập tức đem chính mình phủi sạch, miễn cho An Na lo lắng.

Lúc Yến Du chết biết được hình cảnh đi tìm mình An Na thấp thỏm đến cả đêm không ngủ ngon, sợ cảnh sát bắt kẻ oan trái xử sai án đem con trai tống vào tù.

Buổi tối Hoắc Thanh tới đón người, tiến vào thăm hỏi An Na một tiếng mới cùng Nhiếp Gia rời đi Giang trạch.

Kết quả khi bọn họ về ngắn ngủn nửa giờ, trên internet cùng tin nhanh liền tuôn ra một tin tức kinh động Nguyệt Thành.

Phương Nghiên bị bắt.

Phương Nghiên là đầu long bang phái ngầm ở Nguyệt Thành, đơn giản tới nói chính là một đại lão hắc đạo, phạm vi thế lực cực lớn, có thể nói toàn bộ Nguyệt Thành đều là địa bàn của hắn, đồng thời cũng là đối tượng theo dõi trọng điểm của cảnh sát Nguyệt Thành. Chân trước vừa xảy ra án mạng, cảnh sát mới vừa hoài nghi đến trên đầu Phương Nghiên, sau lưng đã có người tới nhận tội. Bất hạnh không có chứng cứ, cùng với người chịu tội thay như tre già măng mọc, Phương Nghiên nhiều lần đào thoát khỏi chế tài pháp luật, thậm chí cũng chưa từng vào sở lấy lời khai.

Cứ việc Phương Nghiên người này không sạch sẽ mọi người đều biết, nhưng người nguyện ý vì hắn bán mạng nhiều không kể xiết, hắn ung dung ngoài vòng pháp luật sớm đã khiến cho thị dân địa phương oán hận, hôm nay Phương Nghiên bị cảnh sát trước mặt mọi người bị đeo còng tay lên xe cảnh sát, lập tức khiến cho toàn thành nhiệt nghị!

Quần chúng sôi nổi suy đoán có phải trong tay cảnh sát đã nắm giữ đủ chứng cứ hay không mới có thể công nhiên đem Phương Nghiên bắt đi, viên u ác tính Phương Nghiên lần này có phải đã có thể hoàn toàn trừ bỏ hay không?

Phòng thẩm vấn, một ông trung niên thần sắc thong dong khoác áo khoác màu đen bị ép ở trên bàn, hắn quay đầu nhìn nhìn hoàn cảnh chung quanh nhỏ hẹp xa lạ, không có chút nào khẩn trương, chỉ là hướng về phía kính một mặt lộ ra một nụ cười khiêu khích.

"Đồng chí cảnh sát, các người muốn lên án tôi giết người dù sao cũng phải nói tôi giết ai chứ?" Đội trưởng đội cảnh sát hình sự tiến vào hắn vô tội mà buông tay.

"Chúng tôi cũng không biết ông giết ai." Sau lưng tiểu cảnh sát đi theo tiến vào nói.

Phương Nghiên cười nhạo một tiếng, sau đó ngưỡng người dựa vào trên ghế, ánh mắt bất thiện nhìn tiểu cảnh sát, "Cậu mới tới? Mẹ cậu khỏe không?"

"Bất quá chúng ta thực mau sẽ biết." Tiểu cảnh sát ngồi xuống ở trước bàn, cười cười nói: "Rốt cuộc người bị hại bị nhốt vào trong xi măng, pháp y chúng ta tiêu tốn một phen công phu mới có thể thanh trừ xi măng, xác định thân phận người bị hại."

Cái từ xi măng vừa thốt ra, thần thái thành thạo trên mặt Phương Nghiên tức khắc tiêu tán, thần sắc hắn nghiêm túc lên, trong mắt hiện lên một tia hơi túng lướt qua kinh hoảng, theo sau lại trấn định xuống, lạnh lùng nói: "Tôi yêu cầu thấy luật sư của tôi."

"Đương nhiên, đây là quyền lợi của ông." Ánh mắt cảnh sát như đao mà mỉm cười nói.

Buổi tối Phương Nghiên bị cảnh sát bắt đi, đang lúc quần chúng nghi hoặc Phương Nghiên lần này đến tột cùng phạm vào tội gì, rạng sáng hôm sau truyền hình đánh hơi ra ở công trường đang thi công từ trong bức tường tạc ra một khối thi thể, người chết rất có địa vị, đúng là anh họ của Giang Dương là chủ tịch tập đoàn Giang thị, Giang Hách.