Cậu điềm nhiên lau nước miếng chảy bên mép, từng câu từng chữ, chầm chậm nói: “ Bà không có tư cách nói mẹ của tôi, mẹ tôi xấu tốt không liên quan đến bà. Bây giờ bà đánh tôi, lẽ nào không sợ tôi nói cho ba và ông sao? Càng quan trọng hơn là, lẽ nào bà không sợ có một ngày, tôi tát lại vào mặt bà sao?”
Giọng nói lạnh lùng khiến Cố Lí ở tầng hai nghe thấy cũng sững sờ.
Diệp Tư Vân mới là người ngạc nhiên nhất, không ngờ một đứa trẻ chỉ bảy tuổi mà nói ra câu nói như thế, hơn nữa khi nhìn vào đôi mắt đen của cậu, trong lòng bà ta cũng tự động lùi bước.
Cái bạt tai giơ lên lơ lửng ở không trung, không dám hạ xuống, Cố Tử Thần quay người đi, về phòng, dường như tất cả chưa xảy ra chuyện gì vậy.
---- ---
Đó là ấn tượng đầu tiên của Cố Lí về Cố Tử Thần, cho đến bây giờ, anh luôn nghĩ, người lạnh lùng như cậu ta, có lẽ không chơi nổi với ai, sẽ không có tình cảm với ai đâu chứ?
Nhưng anh ta cảm thấy mình sai rồi, hơn nữa sai rất trầm trọng.
Từ việc ký tên vừa nãy đến bây giờ ngồi xuống bên cạnh người con gái đó, đây không giống việc Cố Tử Thần sẽ làm.
Nhưng khi anh nhìn thấy Cố Tử Thần dịu dàng thậm chí mang theo ánh mắt chiều chuộng đối với Tô Niên Niên, anh ta như tỉnh ngộ.
Thì ra băng đá cũng có ngày sẽ tan.
Anh ta không lên tiếng, trong lòng mang theo tâm trạng muốn xem trò hay, cũng tiến về phía chiếc bàn đó.
Cố Lí ngồi xuống bên cạnh Nam Chi, nụ cười tươi tắn, giọng nói còn mang vẻ không nghiêm túc: “ Nữ thần Nam Chi, không để ý tôi ngồi xuống cạnh cô chứ?”
Nam Chi hồi nhỏ đã từng gặp anh ta, mối quan hệ với anh ta cũng rất tốt, chỉ có thể khóc dở mếu dở mà gật đầu, không biết anh ta có ý đồ gì.
Tô Niên Niên ăn đang vui vẻ, nhìn thấy bóng dáng Cố Lí mà giật nảy mình, suýt nữa bị hóc xương cá.
Oh my god! Nếu như để Nọa Nọa biết mình ngồi cùng bàn ăn cơm với M.E, cậu ấy chắc chắn ngưỡng mộ chết mất!
Dựa vào vẻ đẹp trai của Cố Lí, Tô Niên Niên nghĩ đến một câu: nhìn cái đẹp khỏi phải ăn.
Hu hu hu nhìn người đẹp là đủ rồi, trên bàn ăn này nam nam nữ nữ có lẽ là sự tồn tại cao nhất về vẻ đẹp rồi, chỉ nhìn nam thanh nữ tú cũng đủ dưỡng mắt rồi.
Cố Tử Thần đang gắp thức ăn cho cô, kết quả phát hiện đột nhiên cô không ăn nữa, im lặng đặt thức ăn vào chiếc đĩa trước mặt mình.
Thật quá lắm rồi, chẳng phải chỉ là minh tinh thôi sao, có cần thiết phải nhìn người ta như thế không?
Cố Tử Thần cảm thấy đầu bếp hôm nay làm thức ăn quá kém, món cá chua ngọt sao lại chua thế chứ! Chua đến nỗi cậu còn thấy ghê răng!
Cố Lí như ngửi thấy mùi chua lúc ẩn lúc hiện trên bàn, cười càng sáng lạn hơn, chủ động gắp cho Tô Niên Niên một miếng thịt đông, tươi cười nói: “ Ăn nhiều chút, con gái đừng lo giảm béo, sức khỏe mới là quan trọng nhất.”
Sắc đẹp trước mặt, nam thần lại ấm áp như thế, Tô Niên Niên như mở cờ trong bụng, ba miếng hai miếng ăn hết miếng thịt đó.
Cố Tử Thần nghiến nghiến răng, khi Cố Lí đang định gắp rau xanh vào bát Tô Niên Niên, cậu đưa đũa ngăn anh ta lại.
“ Cô ấy không thích ăn thịt, đừng bận tâm nữa.” Trong lời nói như có mùi thuốc suống phảng phất đâu đây.
Tô Niên Niên hết sức ngạc nhiên, cô nhớ hình như lần trước Đường Dư chuyển trường, mọi người cùng ăn bữa cơm ở căng tin, Đường Dư đã từng nói mình không thích ăn thịt, không ngờ bị thằng cha có trí nhớ phi thường này ghi lại rồi.
Cố Lí cười cười: “ Ra thế à.......Tử Thần em thật cẩn thận, hiếm thấy em quan tâm người nào như thế.”
Lời vừa nói ra, mọi người quan bàn ăn đều ngớ người ra.
Đúng thế, bọn họ mấy người ít nhiều cũng có mấy năm bạn bè với Cố Tử Thần, nhưng có bao giờ cậu đối tốt với ai như thế đâu?