Cố Lí nói vài câu với mấy vị cổ đông đức cao trọng vọng của Cố Thị, anh liếc nhìn về phía đứa em này, không tránh khỏi mất đi mấy phần hứng thú.

Từ nhỏ, anh đã không thích Cố Tử Thần.

Một là xuất thân của cậu ta, cũng không vẻ vang gì; hơn nữa cậu ta luôn khiến mình cảm thấy có mối nguy hại.

Anh còn nhớ, Cố Tử Thần sau khi được đón về nhà, Diệp Tư Vân luôn đối đãi không tốt với cậu—đứa con của chồng và tình nhân, làm sao bà ta có thể đối tốt được chứ?

Lúc đó anh đã học phổ thông năm nhất rồi, đến nhà chú hai chơi, cũng là lần đầu tiên gặp Cố Tử Thần.

Tất cả những gì anh biết là, hồi nhỏ Cố Tử Thần sống cũng không tốt, thu nhập của mẹ cậu cũng không có mấy, sau đó còn mắc bệnh liên tiếp, sau đó còn mắc chứng bệnh trầm cảm, quan tâm Cố Tử Thần không khác gì người lạ. Cho nên hồi đó Cố Tử Thần gầy guộc xanh xao, tính cách lạnh lùng khiến người khác phát sợ, trước nay chưa từng chủ động nói chuyện với người khác.

Có một hôm, bảo mẫu mua kẹo hồ lô cho con của mình, trên tay còn cầm hai chiếc kẹo mút, nhìn thấy Cố Tử Thần ngồi một mình ngây người nhìn ảnh mẹ, trong lòng bà cũng thương xót đứa trẻ này, liền đưa cho cậu hai chiếc kẹo mút đó.

Cố Tử Thần giương đôi mắt sâu đen nhìn bà hồi lâu, sau đó mới nói cảm ơn, đón lấy kẹp, dè dặt bóc ra, cho vào miệng.

Bảo mẫu thở dài một tiếng, đi vào trong làm việc.

Bà không biết được, hai chiếc kẹo mút đó lại mang đến cho Cố Tử Thần biết bao phiền phức.

Diệp Tư Vân sau khi đi mua sắm với bạn về, xách chiếc túi hàng hiệu và quần áo về, mặt mày hớn hở đắc ý, nhưng nhìn thấy Cố Tử Thần ngồi ở góc, ngay lập tức thay đổi sắc mặt.

Bà ta ném những chiếc túi trong tay xuống đất, không khách sáo chửi mắng: “ Nghiệt chủng ở đâu đến lại dám mò vào cửa nhà họ Cố, người khác cho mày mặt thì được, nhưng bản thân mày không thể không biết xấu hổ như thế chứ, thật giống con mẹ gái điếm ngoài đầu đường xó chợ của mày!”

Cố Tử Thần không để ý bà ta, liếc mắt nhìn bà ta, cất bức ảnh trong tay vào trong túi, chuẩn bị quay về phòng của mình.

Nhìn thấy thái độ dửng dưng của cậu, Diệp Tư Vân càng tức giận, “ Mày vẫn còn định ở đây không đi à, mày cho rằng đây là nơi nào? Là loại người như mày có thể ở sao? Ồ, tao quên mất, là tại vì con mẹ không biết xấu hổ của mày chết rồi, ông Cố đón mày về cũng là thương hại mày, loại rác rưởi như mày, sớm muốn cũng phải ra đường thôi.”

Năm đó Cố Tử Thần bảy tuổi, tuổi có thể hiểu được ý người ta nói, cậu nắm chặt nắm đấm, trên bàn tay nổi hằn gân xanh.

Cố Lí ở tầng hai như nhìn thấy truyện cười, cũng muốn biết “ tiểu nghiệt chủng” mà người ta gọi này sau phải đối diện tất cả thế nào.

Nếu là một đứa trẻ bình thường, sẽ khóc lăn ra mà ăn vạ, hoặc nếu như hiếu động hơn chút, có lẽ sẽ lao lên mà đánh Diệp Tư Vân.

Nhưng Cố Tử Thần không thế, cậu trầm lặng và bình tượng hơn so với lứa tuổi của mình, chỉ im lặng nhìn chằm chằm Diệp Tư Vân, trong đôi mắt đen như mực không có chút tình cảm.

Diệp Tư Vân càng bực tức hơn, chồng thì ở bên ngoài tiếp khách, mình thì không mang thai được, bố chồng bênh trẻ, tất cả những thứ đó dồn nén khiến bà ta thở không ra hơi, cho nên bà ta dồn mọi cơn bực tức lên người Cố Tử Thần.

Nhìn thấy chiếc kẹo trong mồm cậu, bà ta cáu giận lao lên trước, đưa tay giật lấy, ném xuống đất.

“ Mấy tuổi rồi con ăn loại này, mày ngốc à! loại người như mày không nên sống trên thế giới này, mẹ mày là loại đê tiện sao không giết mày đi, để mày đến thế giới này chỉ khiến người ta kinh tởm!” Diệp Tư Vân ra sức chửi mắng, thậm chí còn định giơ tay đánh cậu.

Mắt nhìn cái bạt tai đang vung lên, Cố Tử Thần im lặng mãi cuối cùng cũng mở miệng.