Đối với Tô Niên Niên, cậu thật sự đối xử không giống như những người khác.

Không phải cậu thích Tô Niên Niên đấy chứ!???

Nghĩ đến khả năng này, ánh mắt của tất cả mọi người đều thay đổi.

Trần Nguyên thực ra đã cảm thấy thế từ lâu rồi, nhưng bị Cố Lí nói như thế, lại có cảm giác như bị đấm vỡ cửa sổ giấy vậy, cảm giác không vui chút nào.

Diệp Tinh Vũ buồn bã cúi đầu xuống, tại sao cậu lại cảm thấy mình lại có thêm một đối thủ cạnh tranh nữa, lại là đối thủ thực lực cực kỳ cao siêu đáng sợ nữa chứ........

Nam Chi điềm tĩnh nhất, nhưng trong lòng cũng thầm hy vọng hai người ở bên nhau.

Nam Ninh nghiêng đầu nhìn Tô Niên Niên một lát, cuối cùng vẫn có thói quen nhìn sang Trần Nguyên.

Tô Niên Niên nghe như bị ù tai, Cố Tử Thần sắc mặt như thường, miệng lưỡi giảo hoạt thâm độc nói: “ Cô ấy ngốc như thế, nếu như không đối với cô ấy tốt một chút, quả thật quá nhẫn tâm rồi, thượng đế đã đóng cửa chính của cô ấy lại, lẽ nào em lại phá nốt cửa sổ của cô ấy sao?”

Phụt----

Cố Lí cười lên, cười rất sảng khoái, còn Tô Niên Niên tức đến phụt máu.

Tại sao lại bị sỉ vả như thế chứ! Rốt cuộc cô đã làm sai cái gì!

Cô may là cũng có đo qua chỉ số thông minh, mặc dù không nói là tuyệt đỉnh thông minh, nhưng cũng là trình độ của người bình thường! Cố Tử Thần anh thái độ như thế, đừng có đem tôi so sánh với anh có được không?!

“ Cố Tử Thần, tôi kiếp trước nợ anh rất nhiều tiền......” Tô Niên Niên hậm hực nói.

“ Ồ?” Có người ngước đôi mắt tò mò, nhìn Tô Niên Niên đang nghiến răng nghiến lợi nói, “ Cho nên kiếp này mới phải trả nợ!”

Cố Tử Thần với bộ dạng giả vờ bỗng dưng tỉnh ngộ: “ Tôi nhớ ra rồi, đúng là cô nợ tôi tiền.......”

Tô Niên Niên im lặng, sau đó nhớ ra, lần trước tiền làm vỡ tấm kính chắn thủy tinh của xe anh ta còn chưa trả, tên này lúc đó còn ép cô in dấu vân tay làm chứng nữa chứ!

Chết tiệt, nhưng không muốn nói ra ở đây, rất xấu hổ!

Tô Niên Niên lật lọng, kéo cánh tay của Cố Tử Thần, không do dự mà kéo ra ngoài, “ Anh ra đây, tôi có chuyện nói với anh!” nói tóm lại là kéo người ra khỏi đó, kiểu đánh lạc hướng bịt đầu mối gì đó.

Cố Tử Thần nhếch môi, để mặc cô kéo ra ngoài.

Hành động của hai người trong mắt người khác có gì đó khác thường, Diệp Tinh Vũ nghệt mặt ra, hỏi một cách ngốc nghếch: “ Hai người họ không phải là muốn ở cạnh nhau đấy chứ........”

Trần Nguyên cau mày, có cảm giác rau xanh nuôi lớn chẳng dễ dàng gì mà bị con lợn Cố Tử Thần này cướp đi mất........

Cố Lí nhếch miệng nở nụ cười, nụ cười mang đầy chế giễu, xem ra anh ta đoán không sai, Cố Tử Thần cũng có người mà cậu để ý.

Thiếu niên từ nhỏ đã khiến anh ta kiêng dè đó, khoảnh khắc này, cuối cùng cũng có điểm yếu.

--- ---

“ Đưa số thẻ của anh cho tôi! Bây giờ tôi sẽ bắn tiền trả anh!” Tô Niên Niên bực tức mở miệng, Cố Tử Thần điềm nhiên nói, “ Ồ, Niên Niên, được cho tiền tiêu vặt rồi à?”

“ Không cần anh quản! Anh có đưa hay không?” Tô Niên Niên cong môi, biểu cảm “ anh không đưa tôi sẽ đi đấy”.

Nhưng Cố Tử Thần đâu có muốn cô thật sự trả tiền chứ, lúc đó chưanrg qua là mượn cớ tiếp cận cô mà thôi.

“ Thôi đi, tự mình giữ lại mà mua đi ăn vặt.” Cố Tử Thần rộng rãi xua tay, biểu thị mình không cần.

Tô Niên Niên nghi ngờ liếc nhìn cậu một lúc, thấy anh ta đúng là không cần, mình cũng chẳng có cách nào, đành phải nhét điện thoại vào trong túi váy.

Cô không cẩn thận làm rơi lá bài có chữ ký của Cố Lí đó, vội vàng cúi xuống nhặt, động tác đó của cô không qua được mắt của Cố Tử Thần, cậu sa sầm mặt, tay dài vươn ra, cướp lấy lá bài trong tay của Tô Niên Niên.

“ Này, sao anh lại cướp đồ của tôi thế!” Tô Niên Niên cuống quýt dậm chân, ra sức với lấy lá bài trong tay Cố Tử Thần, cô kiễng chân mãi cũng chẳng thể với tới.

Tên âm hồn không tan này! Thân hình cao chân dài thì có gì tài ba chứ!