Cô kiềm chế kích động muốn đánh cho Diệp Tinh Vũ một trận, đành phải trả lời: “ Ăn rồi! Đồ ham ăn nhà cậu không chịu khó nghe giảng đi, đừng có tái phạm bệnh ngốc nữa!”
Tô Niên Niên đẩy tờ giấy đó đi, Diệp Tinh vũ như vớ được vàng, vui vẻ cầm lấy xem, môi trễ ra, bộ dạng đau khổ ấm ức.
Cậu đến lớp phụ đạo chính là vì muốn gặp Tô Niên Niên, nhưng Tô Niên Niên lại không để ý cậu, thật là đau lòng quá đi.........
Thật không ngờ, biểu cảm đó của cậu lại bị lọt vào tầm mắt của cô giáo Kiều, vô cùng xót xa.
Một tiếng trôi qua, cô giáo Kiều còn đang lải nhải phân tích một bài ví dụ, Tô Niên Niên nghe đến nỗi bắt đầu buồn ngủ rồi.
Thành thật mà nói, cô giáo Kiều dạy rất hay, nhưng lại tẻ nhạt quá. Giảng liên tiếp không nghỉ, các học sinh xung quanh hình như đã quen với cách dạy này của cô, nhưng đối với Tô Niên Niên mà nói, không khác gì một kiểu hành hạ.
Nhìn một lượt quanh lớp, đám mọt sách đó nghe rất chăm chú, còn không ngừng ghi chép vào vở. Còn cô nghe giọng nói gây cảm giác buồn ngủ đó của cô giáo Kiều, chỉ muốn quay về nằm trên chiếc giường của mình mà ngủ bù.........
Diệp Tinh Vũ thì không vấn đề gì, dù sao cậu cũng không phải đến để học thật sự.
Có điều nhìn đầu Tô Niên Niên thi thoải lại gật gật một cái, cậu cảm thấy cực kỳ vui, vo một mẩu giấy rồi ném lên đầu Tô Niên Niên một cái.
Tô Niên Niên giật mình, vội vàng ngồi thẳng người, còn cho rằng cô giáo ném mình.
Kết quả vừa nhìn thấy khuôn mặt cười đùa cợt nhả của Diệp Tinh Vũ, cô hiểu tên cầm đầu chính là thằng cha này, cô lại vo một mẩu giấy ném lại.
Biu --- trúng mục tiêu!
Diệp Tinh Vũ trợn tròn mắt, lại vo bốn năm mẩu giấy ném về phía Tô Niên Niên, Tô Niên Niên nhìn thấy cũng phải trả đòn, hai người trong khoảnh khắc làm loạn một góc lớp.
“ Hừm hừm.......” Cô giáo Kiều lấy giọng, hai người mới dừng lại.
Hai đôi mắt to tròn nhìn xung quanh lớp, các học sinh khác mặt không biểu cảm mà nhìn bọn họ, khiến Tô Niên Niên hai người cực kỳ ngại, thu lại giấy viên, ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh.
“ Học sinh Tô, lên lớp phải chú ý kỷ luật.” Cô giáo Kiều phê bình Tô Niên Niên một câu, sau đó quay sang đổi giọng, “ Học sinh Diệp, em không sao chứ, có đau hay không?”
Tô Niên Niên sa sầm mặt mày, sao lại phân biệt đối xử như thế chứ.
Cô không vui trừng mắt nhìn Diệp Tinh Vũ, Diệp Tinh Vũ ngược lại nhìn cô cười tươi rói, để lộ hàm răng trắng sáng đều tăm tắp.
Tô Niên Niên nghiến răng, thôi vậy, không tính toán so đo với tên đáng ghét này nữa.
Vừa chuyên tâm nghe giảng, Tô Niên Niên lại bắt đầu mơ màng buồn ngủ.
Thế là, thời gian cả buổi sáng, Tô Niên Niên đều ra sức đấu tranh với cơn buồn ngủ, bài giảng nghe cũng chẳng được bao nhiêu, buổi trưa Trần Nguyên đón cô về nhà, cô ôm lấy giường ngủ như chết.
------ ----
Buổi chiều lại đi đến lớp phụ đạo, giáo viên dạy toán có việc không đến, lại do cô giáo Kiều tiếp tục cho học sinh làm bài luyện tập.
Tô Niên Niên đau đầu nhìn những đề bài thi toán Olympic, khó đến nỗi cô không biết làm từ đâu, nhưng các học sinh khác dường như đã quen với độ khó này từ lâu, từng người cầm bút viết lia lịa.
Diệp Tinh Vũ huýt sáo, đưa cho Tô Niên Niên một cuốn truyện tranh vẽ xanh xanh đỏ đỏ, miệng mấp máy ý nói: “ Có muốn xem hay không, tập mới nhất đấy!”
Tô Niên Niên bí bức không chịu nổi, bài thì không biết làm, giáo viên dạy toán thì không ở đó, thế là chìm đắm vào quyển truyện tranh đó.
Cô giáo Kiều nhìn thấy động tác của hai người, cau mày lại, hai người này là đến học hay là đến để lập nhóm đối phó với thầy cô thế?
Tô Niên Niên vui vẻ xem hết quyển đầu tiên, Diệp Tinh Vũ lại đổi sang cho cô quyển thứ hai, không biết trong balo cậu ta có bao nhiêu quyển truyện tranh.
Hai người đọc đến say mê, còn thảo luận tình tiết truyện với nhau, quên đi sự tồn tại của cô giáo và các học sinh khác.